Gia chủ Lý gia Lý Thanh Phong đứng ở phía sau Phương Vọng, chân thành xin lỗi, tư thái rất thấp.
Phương Vọng không quay đầu nói: “Nếu Lý gia đã đuổi Lý Hồng Sương ra khỏi gia phả từ lâu, vậy tất nhiên không liên quan đến Lý gia. Còn về Lý Hồng Cương, nói thật, ta rất kính nể hắn, không hề tức giận, ra mặt vì con trai mình là điều nên làm. Các hạ yên tâm, ta và Lý gia không có thù.”
Lý Thanh Phong thở phào nhẹ nhõm. Tu vi của hắn là Huyền Tâm cảnh tầng hai, nhưng nhìn bóng lưng của Phương Vọng, hắn lại cảm nhận được áp lực rất lớn, ngay cả con rắn tím quấn trên cọc gỗ bên cạnh cũng khiến hắn không rét mà run.
Trong mắt hắn, Phương Vọng không chỉ là thiên tài Thiên Nguyên, hắn còn có thể sánh ngang cường giả cái thế Ngưng Thần cảnh!
“Phương công tử, đây là chút tâm ý của Lý gia chuyển giao cho Phương gia, Lý gia nguyện qua lại thân thiết với Phương gia.”
Lý Thanh Phong nghiêm túc nói, hai tay dâng lên một túi trữ vật.
Phương Vọng giơ tay, túi trữ vật tự động bay vào trong tay hắn, động tác này khiến Lý Thanh Phong thầm kinh ngạc trong lòng.
Hắn hoàn toàn không cảm nhận được linh lực của Phương Vọng.
“Ta thay mặt Phương gia cảm ơn ngươi, ngươi dẫn người ở lại đi, đúng lúc xem trận chiến của ta và Kiếm tông.”
Phương Vọng nhận lấy túi trữ vật, khẽ nói.
Lý Thanh Phong lập tức hành lễ, sau đó quay người rời đi.
Việc xen giữa như vậy không chỉ có Lý gia. Thiên Nguyên bảo linh cộng thêm thực lực chém giết Đại Yêu Vương khiến rất nhiều thế gia, giáo phái sau khi nghe tin đã đến đây, muốn tạo mối quan hệ thân thiết với Phương Vọng và Phương gia.
Còn trận chiến với Kiếm tông, mặc dù bọn họ không thể phán đoán ai thắng ai thua, nhưng tạo quan hệ tốt với Phương Vọng trước là chuyện tốt.
Bọn họ đều không cảm thấy Phương Vọng sẽ chết, cho dù thua thảm hại, chắc cũng có người mạnh ra mặt. Hắn là Thiên Nguyên bảo linh đấy, không ai biết hắn có thể đạt đến độ cao nào, nhưng có một lời nói đã đồn khắp Tu Tiên giới.
Phương Vọng là chí bảo của Tu Tiên giới Đại Tề!
Chỉ cần Phương Vọng sống sót, thì Ngưng Thần cảnh sẽ không còn là đỉnh điểm của Tu Tiên giới Đại Tế nữa!
Đương nhiên, đây đều là lời tu sĩ tầng dưới cùng nói, giáo phái lớn càng lo hắn sẽ lật đổ vận mệnh của Tu Tiên giới hơn.
Cuộc chiến với Kiếm tông ngày càng đến gần, thế gia đến thăm hỏi Phương Vọng càng ngày càng nhiều, trong cửu đại giáo phái có hai giáo phái chính đạo đã đến, thậm chí còn cho hắn tình báo của Khổng Tích.
Khổng Tích đã đạt đến Ngưng Thần cảnh, hơn nữa không phải vừa đột phá!
Phương Vọng không hề ngạc nhiên về điều này, dù sao lúc trước hắn giết chết Đại Yêu Vương, bây giờ người dám đến tất nhiên đều là Ngưng Thần cảnh.
…
Cách trận chiến với Kiếm tông vẫn còn một tháng, Kiếm Thiên trạch đã trở nên rất náo nhiệt, trên mặt hồ chỗ nào cũng có thể bóng dáng ngộ kiếm, ven hồ thì đầy bóng dáng của các thế lực khắp nơi tụ tập.
Hôm đó, Phương Hàn Vũ dẫn người bước tới.
Phương Vọng giống như cảm nhận được điều gì, vội vàng mở mắt ra, đứng dậy.
Chỉ thấy gia gia Phương Mãnh, phụ thân của hắn và một đám tộc nhân bước tới, tổng cộng có hơn hai mươi người.
“Vọng Nhi!”
Thấy Phương Vọng, Phương Mãnh vui vẻ gọi.
Phương Vọng lập tức lách mình đến trước mặt bọn họ, cười hỏi: “Gia gia, phụ thân, sao các ngươi đến rồi?”
Phương Mãnh vuốt râu nói: “Tôn nhi ta đại chiến Kiếm tông, sao ta có thể không đến?”
“Đúng vậy, bây giờ tin tức đã truyền khắp thiên hạ, Phương gia chúng ta bước vào Tu Tiên giới nhiều năm, tất nhiên có thể biết được tin tức. Tiểu tử thối, rời nhà gần mười sáu năm rồi, ngươi vẫn cứ không về nhà, cánh cứng rồi.”
Phương Dần nói theo, hắn trợn mắt, dáng vẻ tức giận. Nhưng còn chưa đợi Phương Vọng trả lời, Phương Mãnh đã hừ lạnh, hỏi: “Ngươi hiểu cái gì, tôn nhi của ta theo đuổi trường sinh, sao có thể bị ngươi trì hoãn được?”
Phương Dần xấu hổ cười, chỉ có thể gật đầu nói phải.
Tộc nhân khác đều chào hỏi Phương Vọng, rất nhiều gương mặt xa lạ đối với Phương Vọng, chủ yếu là hắn đã quên, cho nên chỉ có thể cười gật đầu.
Thấy Phương Vọng danh tiếng chấn động Tu Tiên giới vẫn vô cùng lễ phép, áp lực của mọi người lập tức giảm đi.
“Phụ thân ngươi đã kế thừa chức vị Quốc công của ta, sau này ngươi chính là thế tử. Đương nhiên thân phận này không quan trọng đối với ngươi, chỉ nói cho ngươi biết thôi. Triều đình cũng rất nhiệt tình với Phương gia, chắc là Thái Uyên môn ra tay rồi.”
Phương Mãnh cười nói.
Nhiều năm không gặp, cơ thể của hắn đã khỏe mạnh hơn nhiều, trong người còn có dao động linh lực.
Phương Vọng ngạc nhiên hỏi: “Sao không để đại bá làm Quốc công?”
Một nhi tử của đại bá Phương Thế cười nói: “Phụ thân ta đang bận tu tiên, để ngũ thúc làm Quốc công, ngược lại làm phiền ngũ thúc rồi.”
Phương Dần lắc đầu nói: “Tư chất ta bình thường, Chu Tuyết nể mặt ngươi nên đã cho ta rất nhiều tài nguyên tu hành, đáng tiếc, ta vẫn không bằng các bá bá của ngươi, cần gì cưỡng cầu chứ.”
Nghe đến đây, Phương Vọng không biết nên nói gì.
Hắn có thể nói thiên phú hắn tuyệt vời, phụ thân chắc chắn cũng không kém sao?
Hắn là dựa vào Thiên Cung…
“Được rồi, chào hỏi tàm tạm rồi, tôn nhi ngoan, ngươi tiếp tục tu luyện, đợi đại chiến kết thúc, gia gia có lời muốn nói riêng với ngươi.”
Phương Mãnh nhìn Phương Vọng, cười ha ha nói. Dứt lời, hắn không đợi Phương Vọng trả lời, đã thúc giục các con cháu rời đi.
Phương Hàn Vũ nói: “Để ta sắp xếp cho bọn họ.”
Phương Vọng nhìn bóng lưng của bọn họ, trong lòng ấm áp.
Đối với người Phương gia, chỉ là gần mười sáu năm chưa gặp, đối với Phương Vọng thì đã là hai nghìn năm không gặp.
“Có bọn họ ở bên cạnh, bế quan thêm năm trăm năm thì có là gì?”
Phương Vọng hăng hái nghĩ trong lòng, hắn đã có suy nghĩ càng kiên quyết hơn đối với trận đại chiến tiếp theo.
Hắn phải mạnh mẽ đánh bại Khổng Tích!
Không hề nể tình!
Hắn muốn nói cho toàn thiên hạ biết Phương Vọng hắn mạnh cỡ nào, sau này muốn trêu chọc Phương gia, phải cân nhắc bản thân có đủ tư cách đắc tội hắn hay không trước đã!
…