TRUYỆN FULL

[Dịch] Ta Ở Nhân Gian Lập Địa Thành Tiên

Chương 153: Lời thiên hạ, Kiếm tông khiêu chiến. (2)

Cố Thiên Hùng thấy không khuyên nổi, chỉ có thể bỏ qua. Hắn nhìn về phía Tùng Kình Uyên, nhướn mày nói: “Tùng Kình Uyên, tìm một chỗ luyện chút chứ?”

Tiểu tử này không thành thật, cũng dám kích con rể hắn. Hắn nhất định phải rèn luyện cho kỹ một phen, nếu không sau này chắc sẽ mang đến phiền phức cho con rể!

Vì hạnh phúc của nữ nhi, Cố Thiên Hùng cảm thấy mình cần phải xuất thủ.

“Đi thôi.”

Tùng Kình Uyên đáp, hắn cũng cần một trận luận bàn để tạo tự tin.

Kết quả là, hai người đạp sóng mà đi, Tiểu Tử cũng vội vàng đi theo, muốn tham gia náo nhiệt.

Trong một tòa đại điện sáng ngời, một thiếu niên mặc áo đen đi tới, chính là thiên tài đệ nhất của Huyền Hồng Kiếm tông, Từ Cầu Mệnh.

Từ Cầu Mệnh đi một đường tới trước bậc thang, hắn nhíu mày nhìn về phía bóng dáng tĩnh tọa trên bậc thang.

“Sư thúc, lấy thân phận của ngài đi khiêu chiến Phương Vọng, không ổn đâu!”

Muội muội của Từ Cầu Mệnh, Từ Thiên Kiều đã được Phương Vọng cứu, cho nên hắn nợ Phương Vọng một ân tình, hắn nhất định phải tới.

Kiếm tông Khổng Tích, thể cốt gầy gò, mặc áo bào màu đen rộng lớn, mái tóc dài xen kẽ trắng đen tùy ý rối tung, trên trán của hắn in hình xăm một thanh kiếm màu đỏ, khiến cho gương mặt vốn uy nghiêm của hắn thoạt nhìn càng có cảm giác áp bách.

Khổng Tích mở to mắt, nhìn xuống Từ Cầu Mệnh trên điện, nói: “Đạt được truyền thừa của Kiếm Thánh, chém giết Đại Yêu Vương, hắn đã không phải là thiên tài, mà là kiếm khách danh chấn thiên hạ. Bổn tọa khiêu chiến hắn, có gì không ổn?”

“Chớ trách bổn tọa nói chuyện không nể tình. Nếu như bổn tọa không xuất thủ, Phương Vọng nhất phi trùng thiên, sau này cả đời ngươi cũng chỉ dưới bóng ma của hắn, Huyền Hồng Kiếm tông cũng sẽ thấp hơn Thái Uyên môn một đầu, chịu đựng Thái Uyên môn ức hiếp!”

“Thiên Nguyên bảo linh của hắn rất ghê gớm, nhưng Tiên đạo thật sự là do phẩm cấp bảo linh làm chủ sao? Từ xưa đến nay, người thành tiên lẽ nào đều là Thiên Nguyên bảo linh ư? Ta thấy chưa chắc đâu!”

Từ Cầu Mệnh bình tĩnh nói, không hề bị Khổng Tích chọc giận.

Khổng Tích mỉm cười, chỉ là hiện rõ vẻ trào phúng, hắn hừ nói: “Ngươi vẫn còn trẻ, hoàn toàn không rõ phẩm cấp bảo linh có ý nghĩa gì, đây chính là thiên mệnh. Quả thật trên đời này có cơ duyên, có tiên duyên, thậm chí ở mức độ nào đó, cơ duyên càng quan trọng hơn. Nhưng đó chỉ là đối với người không thể trường sinh, cơ duyên chỉ có thể khiến bọn họ sống tốt hơn trong tuổi thọ có hạn. Nhưng mà tu tiên không theo đuổi trường sinh, vậy thì có ý nghĩa gì?”

“Địa Nguyên bảo linh không thể trường sinh, Thiên Nguyên có thể trường sinh hay không, bổn tọa không rõ, nhưng chính vì không rõ nên bổn tọa nhất định phải ra tay. Nếu như Phương Vọng trường sinh, lại trở thành chưởng môn Thái Uyên môn, ngươi cảm thấy sau này có còn Huyền Hồng Kiếm tông, có còn cửu đại giáo phái không?”

Sắc mặt Từ Cầu Mệnh hơi thay đổi, đặt vào lập trường của Huyền Hồng Kiếm tông, quả thật làm như vậy không có gì đáng trách.

Chỉ là…

Từ Cầu Mệnh cắn răng nói: “Xin sư thúc cho ta một cơ hội, ta nhất định sẽ chứng minh bản thân không yếu hơn Phương Vọng!”

Hắn sinh ra đã kiêu ngạo, mặc dù sự quật khởi của Phương Vọng đã làm chắn chấn động, nhưng hắn càng mong đợi và có động lực nhiều hơn. Không nhắc đến ơn cứu mạng của Từ Thiên Kiêu, hắn cũng hy vọng có thể so tài một cách quang minh chính đại với đối thủ như vậy.

Khổng Tích nhắm mắt nói: “Chuyện này chỉ có bổn tọa có thể làm được, cũng không thể để sư phụ ngươi làm, lui xuống đi, ý ta đã quyết.”

Từ Cầu Mệnh cau chặt lông mày, giãy giụa một lát, cuối cùng vẫn rời đi.

Hắn quyết định trực tiếp đi tìm sư phụ hắn, để sư phụ hắn định đoạt.

Từ sau khi biết Kiếm tông Khổng Tích muốn đến khiêu chiến với mình, Phương Vọng phát hiện mỗi ngày đều có tu sĩ đến.

Cũng may tu sĩ có thể đến Kiếm Thiên trạch yếu nhất cũng là Tố Linh cảnh, tu sĩ như vậy đã tích cốc, sẽ không làm ô nhiễm Kiếm Thiên trạch của hắn.

Đúng vậy, hắn đã coi Kiếm Thiên trạch là đồ của mình, người khác cũng nghĩ như vậy, Tùng Kình Uyên và các kiếm thị đều chỉ phục Phương Vọng.

Bất tri bất giác, trong lòng bọn họ, Phương Vọng đã vượt qua Kiếm Thánh, bởi vì Phương Vọng có thể trực tiếp truyền thụ Thiên Địa kiếm ý cho bọn họ, điểm này hắn hào phóng hơn Kiếm Thánh.

Nhưng lại không biết, không phải Kiếm Thanh không truyền, mà Kiếm Thánh đã bao trùm Thiên Địa kiếm ý ở mặt hồ, mặc cho bọn họ lĩnh hội, chỉ là ngộ tính của bọn họ không đủ.

Còn trình độ Thiên Địa kiếm ý của Phương Vọng đã đạt đến đại viên mãn, vượt qua sự hiểu biết về Thiên Địa kiếm ý của Kiếm Thánh, hắn truyền thụ Thiên Địa kiếm ý, có thể khiến người khác cảm ngộ nhiều hơn.

Từng ngày trôi qua.

Tu sĩ đến Kiếm Thiên trạch càng ngày càng nhiều. Đứng ở ven hồ nhìn qua, dọc đường tràn đầy bóng dáng tu sĩ. Các kiếm thị vạch ra phạm vi ba dặm xung quanh ở chỗ của Phương Vọng, không cho phép tu sĩ khác đến gần.

Tổng cộng có một trăm hai mươi ba kiếm thị, tu vi yếu nhất cũng đạt đến Tố Linh cảnh tầng sáu, mạnh nhất thì có Huyền Tâm cảnh tầng bốn, những người này tụ tập lại chính là một thế lực rất mạnh, đủ để ổn định cục diện.

Bình thường do Phương Hàn Vũ, Tùng Kình Uyên thống lĩnh kiếm thị, quản lý tình hình của Kiếm Thiên trạch, Phương Vọng rất ung dung, mỗi ngày đều tu luyện, thi thoảng đi câu cá.

Thời gian bốn tháng chớp mắt đã trôi qua.

Tu sĩ đến Kiếm Thiên trạch đã hơn hàng nghìn, các giáo phái lớn đều có, thậm chí ngay cả Lý gia cũng đến.

Lý gia có Lý Hồng Sương, Lý Hồng Cương, gia chủ đã đích thân đến thăm hỏi Phương Vọng, chủ động tạ tội.

Thì ra thân phận Bạch Y Kinh Hồng đã không giấu được nữa, chủ yếu là danh tiếng của Phương Vọng quá lớn, ngay cả đệ tử nội môn trong Thái Uyên môn đều điên cuồng thăm dò tình báo của hắn, tin tức lan truyền nhanh chóng, Lý gia không hề phẫn nộ, chỉ có sợ hãi.