Chu Tuyết đến chỉ là một việc nhỏ xen giữa.
Ngoài kiếm thị, mà còn có gần trăm tên kiếm tu không rời đi, bao gồm cả Cố Thiên Hùng. Bọn họ cũng cảm thấy rất hứng thú với Phương Vọng, muốn nhìn xem Phương Vọng tu luyện thế nào. Phương Vọng cũng không bạc đãi bọn họ, thỉnh thoảng sẽ triệu tập tất cả mọi người, giảng Thiên Địa kiếm ý cho bọn họ, về chuyện có thể lĩnh ngộ bao nhiêu, đều do tạo hóa cá nhân, mà tấm lòng của hắn cũng làm cho các kiếm tu càng thêm kính nể hắn.
Tám tháng sau, Phương Vọng đột phá tới Huyền Tâm cảnh tầng ba.
Hiện tại các kiếm thị của Kiếm Thiên trạch đã tâm phục khẩu phục với Phương Hàn Vũ. Dựa vào bảo linh bản mệnh Kiếm Thánh ban tặng, ngộ tính đối với kiếm pháp của hắn cực cao. Hắn dùng thời gian nửa năm, tập được mấy bộ kiếm pháp tinh diệu, bây giờ có thể tự nhiên nắm giữ kiếm khí của Kiếm Thánh, quét ngang phần lớn tu sĩ Huyền Tâm cảnh cũng không thành vấn đề.
Dưới sự dẫn đường Phương Vọng, Tùng Kình Uyên cũng dần dần bắt được sự tồn tại của Thiên Địa kiếm ý, chỉ là muốn lĩnh ngộ triệt để Thiên Địa kiếm ý vẫn rất khó với hắn, nhưng ít ra hắn có hi vọng, không còn chán chường nữa.
Trong lòng hắn thậm chí sinh ra một ý nghĩ hoang đường.
Đó chính là thành tựu về Thiên Địa kiếm ý của Phương Vọng còn cao hơn cả sư phụ hắn, Kiếm Thánh!
Đi theo Kiếm Thánh nhiều năm như vậy, hắn đều không thể tìm thấy đường ra, nhưng đi theo Phương Vọng tu hành hơn nửa năm, hắn đã có thể có một chút cảm ứng…
Một ngày này.
Phương Vọng mở to mắt, nhìn mặt hồ, duỗi cái lưng mệt mỏi.
Tiểu Tử nhảy ra từ dưới đáy hồ, nói: “Công tử, gần đây tu sĩ đến Kiếm Thiên trạch càng ngày càng nhiều, cảm giác muốn xảy ra chuyện.”
Phương Vọng vốn định rời khỏi Kiếm Thiên trạch nghe xong, không khỏi nhướn mày, mở miệng nói: “Thật sao? Vậy ngươi đi hỏi Hàn Vũ một chút đi.”
Tiểu Tử lập tức chui vào đáy hồ, biến mất không thấy gì nữa.
Phương Vọng cũng không sợ, sau khi đánh bại Đại Yêu Vương, niềm tin của hắn tăng vọt, cho dù có đối mặt Ngưng Thần cảnh, hắn cũng có lực lượng.
Lần này trở về, liền nên đối mặt với Lục Viễn Quân, Triệu Chân!
Tên tuổi Thiên Nguyên Kiếm Thánh đã đủ để Thái Uyên môn coi trọng hắn. Hắn tin tưởng giữa hắn và Lục Viễn Quân, trên dưới Thái Uyên môn tất nhiên sẽ chọn hắn. Dù Quảng Cầu Tiên, Dương Nguyên Tử có không đồng ý, cũng không có cách nào.
Tuy nhiên không biết vương triều Đại Tề còn bao lâu mới có thể chuyển biến thành vương triều tu tiên.
Phương Vọng vẫn luôn không chú ý đến việc này, không biết tiến độ của nó.
Một canh giờ sau, Tiểu Tử rốt cục trở về, còn có Cố Thiên Hùng đến theo nó, chỉ thấy mặt mũi Cố Thiên Hùng tràn đầy vẻ lo lắng.
Phương Vọng đứng trên đầu cầu, nhẹ nhàng phe phẩy quạt, trong lòng dù hoang mang, nhưng cũng không sốt ruột, chờ bọn họ đi tới trước mặt mình.
“Đại sự không ổn, đại trưởng lão Huyền Hồng Kiếm tông Khổng Tích tuyên bố muốn tới Kiếm Thiên trạch khiêu chiến Thiên Địa kiếm ý của Kiếm Thánh!”
Cố Thiên Hùng trầm giọng nói.
Đại trưởng lão?
Phương Vọng nhướn mày, hỏi: “Khổng Tích rất mạnh sao?”
Cố Thiên Hùng hít sâu một hơi, hồi đáp: “Hắn dù không phải tông chủ, nhưng hắn thu hoạch được danh Kiếm tông. Bàn về kiếm đạo, người có thể sánh vai với hắn trong thiên hạ Đại Tề, không quá ba người! Ngay vào một trăm ba mươi năm trước, Khổng Tích đã bước vào Huyền Tâm cảnh tầng chín. Thời tuổi trẻ, hắn từng muốn bái Kiếm Thánh làm sư phụ, bị cự tuyệt, đoán chừng trong lòng vẫn luôn ghi hận, nghe nói ngươi đạt được truyền thừa của Kiếm Thánh, thế là buông lời, một năm sau sẽ đến Kiếm Thiên trạch khiêu chiến ngươi, kiếm khách trong thiên hạ đều có thể đến xem trận chiến. Tính toán thời gian, đã có năm tháng, đợi thêm bảy tháng, hắn sẽ đến.”
“Lão thất phu này thật ác độc, buông lời thiên hạ, nếu ngươi không ứng chiến, người trong thiên hạ nhất định chê cười ngươi, nhưng hắn là bối phận gì, ỷ già hiếp nhỏ, vô liêm sỉ!”
Cố Thiên Hùng rất tức giận, bất tri bất giác, hắn đã xem Phương Vọng như người một nhà.
Không làm nhạc phụ, thì làm huynh đệ cũng được mà!
Tiểu Tử lại không quan tâm, hét lên: “Sợ cái gì? Khổng Tích kia có mạnh hơn, thì có thể lợi hại bằng Đại Yêu Vương sao? Công tử nhà ta nên tranh cao thấp cùng cường giả hàng đầu Đại Tề.”
Phương Vọng không ngờ tới sau khi mình chém giết Đại Yêu Vương, mà còn không người dám tới gây phiền phức cho mình.
“Đã như vậy, thì cứ tới đi.”
Phương Vọng bình tĩnh nói, trong lòng lại khá chờ mong.
Cho tới nay, hắn còn chưa chân chính dùng hết sức mình đâu.
Huống chi, đối phương đã kêu gọi thiên hạ, nếu hắn trốn, người trong thiên hạ nhìn hắn thế nào, Thái Uyên môn nhìn hắn thế nào đây?
Biết rõ là dương mưu, Phương Vọng cũng đồng ý tiếp!
Hết thảy lực lượng bắt nguồn từ tu vi và bản lĩnh của hắn!
“Thế nhưng là…”
Cố Thiên Hùng nhíu mày, muốn khuyên, cũng không biết khuyên thế nào, vì hắn cũng không rõ ràng Phương Vọng rốt cuộc mạnh cỡ nào.
Lúc này, Tùng Kình Uyên từ trên trời giáng xuống, rơi vào trước mặt Phương Vọng, mặt không cảm xúc: “Ngươi không phải muốn làm đệ nhất thiên hạ sao, vậy thì phải nghênh chiến. Sư phụ tu hành sáu trăm năm, sở dĩ làm Kiếm Thánh, không phải hắn chưa từng bại, mà là cho dù đối mặt khiêu chiến thế nào, hắn cũng sẽ không tránh né.”
Phương Vọng nhướn mày, Tiểu Tùng này đang kích hắn à.
“Mà còn có bảy tháng, vậy thì chờ đi.”
Phương Vọng lắc đầu nói, trong lòng của hắn chợt nhớ tới một chuyện khác.
Lục Viễn Quân, Triệu Chân sẽ không chạy rồi đấy chứ?
Mặc dù hắn không có trở về, nhưng tin tức hắn đạt được truyền thừa của Kiếm Thánh, chém giết Đại Yêu Vương tất nhiên sẽ truyền đi xôn xao ở Tu Tiên giới Đại Tề, nếu không đại trưởng lão của Huyền Hồng Kiếm tông cũng sẽ không nóng vội như vậy.
Nếu hai người Lục Viễn Quân trốn, thì coi như bọn họ đủ quả quyết, sau này lại từ từ truy sát.
Nếu không trốn, thì chỉ có thể nói mệnh nên xong rồi.
Phương Vọng nghĩ như vậy, sau đó nâng lên vạt áo, đả tọa, tiếp tục tu luyện một lần nữa.