Kiếm Thánh hít sâu một hơi, nói: “Ta biết tu vi của ngươi không thấp, ít nhất sẽ không phải Tố Linh cảnh, điều này chứng minh ngươi là có hai bảo linh bản mệnh, nhưng ngươi không thể đối địch với hắn. Đại Yêu Vương tương đương với Ngưng Thần cảnh, tuyệt đối không phải kẻ ngươi có thể trêu chọc bây giờ. Đợi Dư Hàn tỉnh lại, ngươi dẫn hắn rời đi đi.”
Dư Hàn, tên giả Phương Hàn Vũ dùng.
“Tương đương với Ngưng Thần cảnh tầng mấy?”
Phương Vọng mở miệng hỏi, giọng điệu lộ ra vẻ mong đợi.
Nghẹn quá lâu, hắn muốn phóng thích một chút!
Vừa lúc đối phương là kẻ thù của sư phụ mới, giết đối phương không đuối lý!
Kiếm Thánh cau mày nói: “Tương đương với Ngưng Thần cảnh tầng bốn, tầng năm. Đồ nhi, không thể lỗ mãng, mặc dù ngươi đã nắm giữ Thiên Địa kiếm ý, nhưng chính bởi vì tư chất, ngộ tính của ngươi không thể tưởng tượng nổi như thế, ngươi càng phải làm việc cẩn thận. Chỉ cần ngươi sống sót, độ cao ngươi đạt tới sau này không phải ngươi bây giờ có thể tưởng tượng được.”
Nói xong lời cuối cùng, vì cảm xúc quá kích động, hắn không nhịn được lại ho khan lần nữa.
Phương Vọng chỉ có thể coi như thôi, nói: “Vâng, sư phụ, ta nghe ngài, ngài đừng nóng vội.”
Thời khắc này Kiếm Thánh đã sắp đến mức đèn cạn dầu, hắn cũng không thể làm trái.
“Đại Yêu Vương kia bị ta chấn nhiếp, trong thời gian ngắn không dám mạnh mẽ ra tay, hai ngày sau, ngươi lại đi vào, dẫn Dư Hàn rời đi… Ta muốn nghỉ ngơi.”
Nói xong, Kiếm Thánh chậm rãi nhắm mắt lại, lưng hắn còng xuống, cả người như thể co lại, lộ rõ sự tang thương, thê lương.
Phương Vọng thu Kiếm Quân lệnh vào trong túi trữ vật, sau đó hành lễ với Kiếm Thánh, xoay người rời đi.
Sau khi rời đi lầu các, hắn đóng cửa phòng lại.
Vừa đi xuống thang, hắn bỗng nhiên nhìn thấy trên mặt hồ có một bóng dáng đang đứng, rõ ràng là vị nam tử yêu dị kia. Hắn mặc một bộ đồ đen tung bay theo gió hồ, tóc dài cũng giống như thế, cho dù là giữa ban ngày, cũng lộ ra vẻ kinh dị đáng sợ.
Nam tử yêu dị mặt không biểu cảm nhìn chằm chằm Phương Vọng.
Phương Vọng không e ngại chút nào, cất bước tiến lên, đi thẳng tới đầu cầu, sau đó đả tọa, đối mặt nam tử yêu dị.
Phương Vọng lấy ra Càn Khôn phiến, nhẹ nhàng huy động, sau đó thưởng thức phong cảnh mặt hồ, cũng không tu luyện.
Tiểu Tử hình như cảm nhận được thái độ của Phương Vọng, chui ra từ trong lòng hắn, quấn quanh trên vai hắn, đầu rắn không ngừng phun lưỡi rắn về phía nam tử yêu dị.
Thấy Phương Vọng không sợ hãi như thế, nam tử yêu dị nhíu mày.
Nhìn một lúc lâu, nam tử yêu dị yên lặng lui về sau, tan biến trong sương mù bàng bạc.
“Công tử, ngươi bây giờ cũng thật lợi hại, ngay cả Đại Yêu Vương đều có thể dọa lùi.”
Tiểu Tử dùng giọng điệu sùng bái nói.
Phương Vọng bình tĩnh nói: “Hắn không phải sợ ta, mà là sợ sư phụ ta.”
Thời gian tu hành Thiên Địa kiếm ý đã chứng minh kiếm đạo của Kiếm Thánh mạnh mẽ dường nào, gần với Đấu Chiến Chân công, chứng tỏ nếu bàn về riêng kiếm đạo, Kiếm Thánh đã có thể sánh bằng trình độ đạo pháp của Đại Thánh.
Đương nhiên, Phương Vọng cũng không hiểu rõ Đại Thánh, nhưng so sánh như vậy đã đủ để hắn kính nể Kiếm Thánh.
Kiếm Thánh tuyệt đối là người mạnh nhất đương thời hắn từng gặp.
Chín đại giáo phái thống trị Tu Tiên giới Đại Tề vẫn tồn tại rất nhiều tu sĩ mạnh mẽ, mà thiên hạ bên ngoài Tu Tiên giới Đại Tề càng rộng lớn khôn cùng, Phương Vọng nghĩ đến đây, cảm xúc không khỏi bành trướng.
Nếu có thể đứng sừng sững trên đỉnh nhân gian, sẽ thấy phong thái thế nào?
Phương Vọng vừa nghĩ, vừa cảm thụ kiếm ý của vạn vật Kiếm Thiên trạch.
Từ sau khi luyện Thiên Địa kiếm ý thành đại viên mãn, thế giới của hắn đã hoàn toàn khác biệt. Vạn sự vạn vật cũng có ý chí của mình, thậm chí có thể hình thành Thiên Địa kiếm ý cho hắn sử dụng, ngay cả tảng đá bên hồ cũng là như thế.
Tiểu Tử nằm sấp trên vai hắn, mơ hồ cảm nhận được điều gì, rồi bình tĩnh lại theo.
…
Thời gian hai ngày trôi qua rất nhanh.
Lúc tới gần giữa trưa.
Phương Vọng bỗng nhiên cảm nhận được chút gì, đứng dậy, xoay người nhìn về phía lầu các sau lưng mình.
Tiểu Tử ghé vào trên đầu vai hắn cũng mở mắt, thầm nói: “Kiếm khí thật mạnh …”
Phương Vọng lộ ra nụ cười. Có được kiếm khí của Kiếm FvKLTUIZẤ Phương Hàn Vũ không chỉ có được bảo linh bản mệnh phẩm giai cao hơn, tu vi ắt sẽ tăng vọt, chân chính thoát thai hoán cốt.
Chỉ kiếm khí triển lộ ra trước mắt, mặc dù kém xa Kiếm Thánh, nhưng cảm giác đối phó tu sĩ dưới Huyền Tâm cảnh cũng không khó.
Đáy lòng Phương Vọng an tâm, Phương Hàn Vũ trưởng thành, thì Phương gia lại càng có bảo đảm. Ngày thường hắn vội vàng tu luyện, Chu Tuyết cũng có chuyện của mình, dù sao cũng phải có người bảo vệ Phương gia.
Ầm!
Kiếm khí trong lầu các bỗng nhiên tăng vọt, mái hiên bị xông ra, một bóng dáng bay lên, cột kiếm khí xông thẳng lên trời.
Phương Vọng trấn định nhìn lại. Bóng dáng Phương Hàn Vũ lơ lửng trong cột kiếm khí, hắn dừng ở trên không cao trăm trượng, một thanh kiếm lơ lửng trên đỉnh đầu. Đó là một thanh kiếm cực kỳ phổ thông, tạo hình cũng không tinh xảo, kiếm khí kinh động thiên địa chính là phát ra từ thanh kiếm này.
Núi cao xung quanh Kiếm Thiên trạch vì đó mà rung động, mặt hồ nổi lên sóng to gió lớn, đủ để thấy kiếm khí của Kiếm Thánh kinh khủng đến mức nào.
Vải trên mặt Phương Hàn Vũ đã không cánh mà bay, một đôi mắt xanh huyết đồng mở to, giống như quỷ thần phụ thể, cả người phát ra sát khí khó tả.
Phương Vọng hơi nhướn mày, xem ra sự tra tấn của Thanh Thiền cốc trước đó có ảnh hưởng rất lớn đối với Phương Hàn Vũ, đến nay còn chưa tiêu tan, luồng sát tính kia đã khắc sâu vào trong xương hắn.
Cùng lúc đó, một luồng khí tức mạnh mẽ chạy đến từ bốn phương tám hướng, chỉ thấy nam tử yêu dị và các thuộc hạ của hắn dẫn đầu chạy đến, sau đó là các kiếm thị của Kiếm Thánh, ngay cả Cố Thiên Hùng cũng đạp sóng mà tới.