TRUYỆN FULL

[Dịch] Ta Ở Nhân Gian Lập Địa Thành Tiên

Chương 144: Đại Yêu Vương đột kích. (2)

Nam tử yêu dị hình như cảm nhận được ánh mắt của Phương Vọng, sau đó liếc mắt qua, Phương Vọng lập tức thu hồi ánh mắt, không muốn gây phiền toái.

Cố Thiên Hùng đi đến bên cạnh Phương Vọng, thầm nói: “Tiểu tử, cẩn thận một chút, cách cái tên kia xa một chút, ta cảm giác không thích hợp.”

Phương Vọng nói: “Quả thực không thích hợp, nhưng người phải cẩn thận chính là ngươi, đừng luôn luôn can thiệp vào.”

Chỉ riêng tháng này, Cố Thiên Hùng đã cãi lộn với kiếm tu khác mấy lần rồi, mỗi lần đều là ra mặt giúp người khác.

Cách mỗi mấy ngày, đều có kiếm tu đến để truy cầu truyền thừa của Kiếm Thánh. Nhiều người, ngư long hỗn tạp, khó tránh khỏi có va chạm, Cố Thiên Hùng không quen nhìn những kiếm tu lấy cảnh giới đè người kia, cho nên thường xuyên ra mặt.

Phương Vọng hoài nghi Cố gia sở dĩ bị diệt, cũng là vì Cố Thiên Hùng gây chuyện.

Hiện tại tính ra, cách lúc Cố gia bị diệt môn đã không đến sáu năm.

Chu Tuyết không nói thời gian cụ thể.

Cố Thiên Hùng hừ một tiếng, nói theo: “Ta nghi ngờ bọn họ là yêu tộc. Phía nam Đại Tề rất nhiều yêu vật, nhất là ngoài biển, yêu vật càng nhiều vô số kể. Thường xuyên có Yêu Vương hoá hình lên bờ, đến trên lục địa tìm kiếm tiên duyên, Kiếm Thánh là trở về từ ngoài biển, không chừng những yêu vật kia cũng là như thế.”

Phương Vọng chú ý tới, nam tử yêu dị dẫn theo mười tám tên thuộc hạ đi dọc theo bên hồ.

Hắn cũng không lo lắng những yêu vật này gây phiền toái cho Kiếm Thánh.

Ngày ấy, hắn dùng Càn Khôn phiến rung chuyển kiếm trận của Kiếm Thánh, đã biết Kiếm Thánh kinh khủng đến mức nào, nam tử yêu dị tuyệt đối không thể so sánh.

Nam tử yêu dị kia mặc dù cho Phương Vọng cảm giác rất nguy hiểm, nhưng còn chưa tới tình trạng nhìn mà phát khiếp, ít nhất còn lâu mới có thể đánh đồng với cảm giác Kiếm Thánh mang đến cho hắn.

Cứ như vậy, Phương Vọng và Cố Thiên Hùng câu được câu không tán gẫu.

Kiếm tu khác trên hồ cũng ở đó bàn luận về đám người đến thần bí kia.

Chập tối ngày đó, đám người đến thần bí kia đã trở lại bên hồ phía đối diện Phương Vọng, rồi tự đả tọa tu luyện, cũng không giao lưu với kiếm tu khác.

Ba ngày sau.

Phương Vọng trở lại trên cầu gỗ lúc tố linh mà tu luyện. Cánh cửa lầu các vẫn đóng như cũ. Hắn có thể cảm nhận được khí tức của Phương Hàn Vũ, quá trình truyền thừa còn đang tiếp tục.

Sau khi bắt đầu tu luyện, thời gian bắt đầu tăng tốc trôi qua đối với Phương Vọng.

Ngày ngày trôi đi.

Cứ như vậy, lại qua một tháng.

“Vào đi.”

Giọng nói của Kiếm Thánh truyền vào trong tai Phương Vọng. Điều làm hắn kỳ quái là Kiếm Thánh lại dùng Truyền Âm thuật, âm thanh vô cùng mỏi mệt.

Hắn lập tức đứng dậy đi đến, Tiểu Tử vẫn cứ ở trong lòng hắn, rất sợ nam tử yêu dị hư hư thực thực là Đại Yêu Vương kia.

Tiến vào đại sảnh lầu các, Phương Vọng thuận tay đóng cửa lại.

Hắn nhìn thấy Phương Hàn Vũ nằm thẳng dưới đất, mặt lộ vẻ đau đớn, quanh thân có khí kình thần bí đang chấn động.

“Không cần phải lo lắng, hắn đã thành công truyền thừa kiếm khí của ta, hiện tại đang tố linh, nhiều nhất hai ngày là có thể thành công.”

Kiếm Thánh ngồi, nói khẽ. Giờ phút này hắn già đi rất nhiều, ngay cả lưng cũng cong lại, thân thể cũng gầy đi một vòng thật lớn.

Phương Vọng tiến lên một bước, quan tâm hỏi: “Tiền bối, ngài vẫn khỏe chứ?”

Kiếm Thánh giương mắt nhìn về phía hắn, yếu ớt nói: “Kiếm khí và kiếm ý rời đi thân thể của ta, cũng rút đi tinh khí thần của ta, ta nhiều nhất còn có bảy ngày có thể sống.”

Nghe vậy, Phương Vọng biến sắc, nhíu mày hỏi: “Tiền bối, có biện pháp nào có thể kéo dài tính mạng vì ngươi không?”

“Kéo dài tính mạng ư? Ha ha… Ta là đã tới thiên mệnh, không có thuốc nào cứu được. Ngươi có tấm lòng này đã đủ rồi, tiếp theo đồ vật ta đưa cho ngươi, mới là mục đích chân chính ta thiết lập trận tố linh ở chỗ này.”

Kiếm Thánh vừa nói, vừa run rẩy nâng tay phải lên, một mảnh hồng ngọc từ bay ra trong tay áo hắn, bay về phía Phương Vọng.

Phương Vọng vô ý thức tiếp nhận ngọc này, phát hiện phía trên có khắc ba chữ.

Hoàng Kiếm Quân!

Cầm ngọc này, hắn cảm nhận được bên trong nó ẩn chứa linh lực và cấm chế mạnh mẽ, làm hắn đặc biệt cẩn thận.

“Ta rốt cuộc tìm được người thừa kế, tiếp nhận lệnh này, ngươi chính là Hoàng Kiếm Quân, đợi ngươi siêu việt Ngưng Thần cảnh, là có thể cầm lệnh này tiến về ngoài biển. Nó sẽ chỉ dẫn ngươi đến mục đích, nơi đó có tiên duyên mà Đại Tề không có. Tư chất của ta không tốt, đạt được tiên duyên này quá muộn, nhưng ngươi thì khác…”

Kiếm Thánh hữu khí vô lực nói, hắn chợt cười to: “Ha ha ha, Thiên Nguyên bảo linh… Thiền nhi, cuối cùng vẫn là ta thắng… Người thừa kế của ta tất nhiên mạnh hơn ngươi, thậm chí có thể kiếm chỉ vị trí hai mươi bốn chân nhân…”

Bởi vì cười quá dùng sức, hắn không nhịn được ho khan.

Phương Vọng nghe xong, cảm giác mình gặp chuyện lớn rồi.

Đây chính là niềm vui bất ngờ mà Chu Tuyết nói?

Tiên duyên ngoài biển?

Còn phải vượt qua Ngưng Thần cảnh mới có thể đi được?

Đợi Kiếm Thánh không còn ho khan nữa, Phương Vọng mới hỏi: “Tiền bối, lệnh này rốt cuộc có lai lịch gì?”

“Tiền bối ư? Gọi ta sư phụ đi.”

Kiếm Thánh thấp giọng nói, dùng một loại ánh mắt mong chờ nhìn Phương Vọng.

Phương Vọng thấy thế, lập tức nửa quỳ xuống, ôm quyền nói: “Sư phụ, đa tạ ngài ban thưởng truyền thừa cho hai người chúng ta!”

Kiếm Thánh lộ ra nụ cười, hắn cười nói: “Tốt! Rất tốt! Kiếm Thánh ta rốt cục có người kế tục!”

“Đồ nhi ngoan, liên quan tới việc này, ngươi đừng hỏi nữa. Chờ ngươi vượt qua Ngưng Thần cảnh, dùng thần thức thăm dò lệnh này, ngươi sẽ biết được hết thảy. Nhưng hiện tại đang có phiền phức, một vị Đại Yêu Vương đến từ ngoài biển truy tìm đến, hắn đến chính là vì lệnh Hoàng Kiếm Quân này.”

Kiếm Thánh thu lại nụ cười, nói với sắc mặt nghiêm túc.

Phương Vọng híp mắt hỏi: “Đại Yêu Vương kia là kẻ tử thù của ngài sao?”