“Rời đi? Lão thất phu Dương Nguyên Tử kia cũng nói như vậy với ta! Dựa vào cái gì mà ta phải rời đi?”
Lục Viễn Quân trầm giọng nói, nhắc đến Dương Nguyên Tử, sát ý trong mắt hắn đã không thể ngăn chặn.
Triệu Chân thở dài nói: “Ngươi xem đi, ngay cả tông môn cũng đứng về phía Phương Vọng, ngươi và ta chỉ có thể tránh, mặc dù uất ức, nhưng không thể làm gì. Đây đều là kết quả cho sự lựa chọn, ít nhất ngươi đã luyện thành quỷ khí, mà ta, ít nhất đã đạp lên tiên đồ, bây giờ lui một bước, thì có thế nào đâu?”
“Làm Thiên tử nhiều năm như vậy, ta biết rõ một điều, khi quyền thế của ngươi không bằng người, ngươi chỉ có thể nhẫn nhịn, thậm chí lui bước, cười đến cuối cùng mới là quan trọng.”
Kể đến việc này, trong lòng hắn có thể nói là ngũ vị tạp trần.
Hắn phỏng đoán Phương Vọng là Thiên Nguyên bảo linh, không ngờ tới là thật. Hơn nữa, thực lực Phương Vọng bày ra đã có thể quét ngang Huyền Tâm cảnh, có ý nghĩa Phương Vọng này đã thực hiện tiềm lực của mình, hắn không thể tính toán nữa.
Mặt khác, trong lòng hắn còn có một chút may mắn, Phương Vọng đã mạnh mẽ như thế, nhưng không ra tay giết hắn, điều này có phải chứng minh Phương Vọng không biết hay không?
Nếu là như thế, hắn làm gì phải đi chọc đến Phương Vọng?
“Không được! Tuyệt đối không được! Dựa vào cái gì mà ta phải nhượng bộ! Thiên Nguyên bảo linh thì nhất định mạnh hơn ta sao? Ta có chí bảo, chưa hẳn không thể bắt được hắn! Nếu ta cắn nuốt hồn phách của hắn, thiên tư của hắn chỉ có thể làm việc cho ta!”
Lục Viễn Quân gầm nhẹ nói, giọng điệu cuồng loạn. Giờ phút này hắn không còn hình tượng ấm áp, tỏa nắng như bình thường nữa, mà mặt mũi tràn đầy oán độc, thù hận và tham lam.
Triệu Chân nhíu mày, phát hiện ra tình trạng của Lục Viễn Quân không thích hợp.
Lục Viễn Quân bỗng nhiên nhìn về phía hắn, cười lạnh nói: “Nếu không phải ngươi tính toán ta, sao ta có thể bại lộ sớm như vậy? Hiện tại Thái Uyên môn không chứa được ta, đã như vậy, thì ngươi theo ta lật đổ Thái Uyên môn đi!”
Triệu Chân đứng dậy, trầm giọng nói: “Ngươi điên rồi sao? Hiện giờ thiên hạ thái bình, chín đại giáo phái bắt tay giảng hòa, lấy sức của một mình ngươi sao có thể lật đổ Thái Uyên môn?”
Từng sợi quỷ khí màu đen phát tán ra bên ngoài thân thể Lục Viễn Quân, một bóng dáng đáng sợ ngưng tụ sau lưng hắn, hắn lộ ra nụ cười dữ tợn, nói: “Ngươi cho rằng ngươi hiểu rất rõ ta sao? Hôm nay ta gọi ngươi tới, chính là muốn chấm dứt một đời không biết tự lượng sức mình của ngươi, ngươi chẳng qua là một con chó được ta chăm sóc, lại dám tính toán ta, mà còn khuyên ta trốn? Buồn cười!”
Sắc mặt Triệu Chân tái mét. Hắn quay phắt lại, muốn chạy trốn, nhưng vừa mới xoay người, hắn đã không thể động đậy, chỉ thấy từng sợi quỷ khí giống như xúc tu cuốn lấy tứ chi và phần eo của hắn, làm hắn không thể động đậy.
“Cẩu Thiên tử, ngươi có biết vì sao chí bảo kia của ta muốn hút hồn không? Ta muốn để ngươi nhìn ta lật đổ Thái Uyên môn, giết chết Phương Vọng, ta muốn khiến ngươi vạn kiếp bất phục, nhìn ta truy đuổi trường sinh!”
Giọng nói của Lục Viễn Quân vang lên bên tai Triệu Chân. Triệu Chân trừng to mắt, hắn đã có thể cảm nhận được hơi thở của Lục Viễn Quân.
Hắn liếc mắt nhìn, tuyệt vọng phát hiện Lục Viễn Quân đã đứng ngay sau lưng hắn.
…
Vào lúc giữa trưa, thời tiết mát mẻ.
Phương Vọng ngồi trên một tảng đá lớn bên hồ câu cá, hắn buồn bực ngán ngẩm hô: “Cố đại ca, đừng luyện nữa, tới lảm nhảm một hồi đi!”
Nghe vậy, Cố Thiên Hùng đứng trên mặt hồ, trán nổi gân xanh lên, hắn nhắm mắt lại, không vui quát: “Ngươi CMN tố linh xong thì xéo đi nhanh lên, đừng chậm trễ lão tử luyện kiếm!”
Loại trạng thái này đã liên tiếp một tháng. Cố Thiên Hùng vô cùng hối hận, một tháng trước hắn không nên lên tiếng chào hỏi, nên để tiểu tử này đi dạo lung tung.
Phương Vọng ngáp một cái, nói: “Lúc nào cũng có thể luyện kiếm, nhưng người không thể một mực tu luyện, phải tìm một chút việc vui, đây là lời một người bằng hữu của ta nói, nhưng ta đã quên là ai nói rồi.”
Cố Thiên Hùng siết chặt hai nắm đấm, thầm mắng tiểu tử này nói kháy ta đây.
Hắn thật sự không biết, Phương Vọng đã quên thật.
Phương Vọng vừa câu cá, vừa cảm khái trong lòng.
Không biết là lời lẽ chí lý ai nói, thật đúng như vậy, hắn đã khổ tu ở Thiên Cung bốn trăm năm, suýt nữa thì điên, trong một tháng này hoàn toàn không tu luyện, du lịch Kiếm Thiên trạch, tâm cảnh tăng lên không ít.
Hai chữ, thoải mái!
Thế nhưng trạng thái như vậy sẽ không tiếp tục quá lâu, qua ba ngày nữa, hắn sẽ phải tiếp tục tu luyện.
Tu vi là căn cơ của tu tiên giả, có thể dành thời gian thả lỏng, nhưng tuyệt đối không thể từ bỏ tu luyện.
Đúng lúc này, một trận gió lớn thổi đến từ phía đông, thổi tan sương mù trên mặt hồ, dọa từng người từng người kiếm tu quay đầu nhìn lại. Chỉ thấy một loạt tu sĩ bay đến từ phía trên, bọn họ không giẫm lên phi kiếm, mà là bay vút qua. Xiêm y của bọn họ tinh xảo hoa lệ, khí chất phi phàm, thoạt nhìn cũng không phải là người bình thường.
Có tất cả mười tám người, nam nữ đều có, trong đó bốn người khiêng một cỗ kiệu, làm người ta hiếu kì người trong kiệu có thân phận gì.
“Chậc chậc, một loạt Linh Đan cảnh còn nâng kiệu cho người, đệ tử nhà nào có mặt mũi như thế?”
Phương Vọng âm thầm nghĩ tới, Tiểu Tử bỗng nhiên xông ra từ trong hồ, chui vào trong lòng hắn, sau đó thò đầu ra, thấp giọng nói: “Công tử, có yêu khí, yêu khí rất đáng sợ, rất có khả năng là Đại Yêu Vương.”
Đại Yêu Vương ư?
Tồn tại có thể so với Ngưng Thần cảnh?
Phương Vọng nheo mắt lại, nhìn chằm chằm vào cỗ kiệu kia.
Đám người kia cấp tốc bay đến phía đối diện hồ. Trong đó, bốn người nhẹ nhàng buông cỗ kiệu xuống. Phương Vọng có thị lực siêu quần, xuyên qua mặt hồ bao la, nhìn thấy một nam tử yêu dị mặc áo đen đi ra từ trong kiệu.