TRUYỆN FULL

[Dịch] Ta Ở Nhân Gian Lập Địa Thành Tiên

Chương 137: Bảo linh bản mệnh thứ ba.

Phương Vọng không tiến vào trong lầu các, mà đi đến trên cầu gỗ, thưởng thức cảnh đẹp trước mắt.

Sương mù tràn ngập, mông lung duy mỹ, không cách nào che đậy dáng núi cao hùng vĩ ở bờ bên kia. Từng đoá từng đoá hoa sen bị gió trên hồ thổi qua, hơi lay động, thỉnh thoảng có cá đỏ nhảy ra mặt hồ, như muốn tránh thoát vận mệnh, nhảy lên thành rồng.

Tiểu Tử chui ra từ trong lòng Phương Vọng, bò đi về phía lầu các phía sau. Phương Vọng không ngăn cản, mà đả tọa ngay tại chỗ.

Hắn đã dùng thần thức dò xét lầu các phía sau, bên trong không có người, cũng không chuột sâu, trong phương viên mấy dặm xa ngút ngàn không có người ở. Hắn cách đám kiếm thị của Kiếm Thánh rất xa, trong này lại rất yên tĩnh, không người quấy rầy.

Thưởng thức phong cảnh của Kiếm Thiên trạch, Phương Vọng chợt thích nơi này. Nơi này không có quy củ, cũng không có tranh đấu, đúng là nơi tu hành tốt. Có lẽ đây cũng là nguyên nhân nhiều kiếm tu cam nguyện làm kiếm thị như vậy.

Sau nửa canh giờ, Phương Vọng mới nhắm mắt luyện công.

Muốn tố linh, đầu tiên hắn phải cảm ứng được linh mạch Thiên đạo dưới đáy hồ.

Theo hắn nhắm mắt, mặt trời lặn mặt trăng lên, ngày ngày trôi qua, sương mù trên hồ nhanh chóng phun trào, biển mây trên trời quay cuồng kịch liệt, nhân thế này phảng phất bị ấn nút tăng tốc.

Thoáng chớp mắt.

Một tháng thoáng cái đã trôi qua.

Buổi chiều một ngày này, Tiểu Tử đang ghé vào trên một đóa hoa sen phơi nắng, nó chợt cảm nhận được điều gì, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn lại. Nó nhìn thấy thiên địa linh khí tuôn về phía Phương Vọng, hình thành gió lốc mà mắt trần có thể thấy được, vây quanh thân hắn.

“Thật sự muốn tố linh à?”

Tiểu Tử âm thầm kinh hãi. Trước đó nó còn tưởng rằng Phương Vọng lừa gạt Cố Thiên Hùng, dù sao Phương Vọng đã cầm hai bảo linh bản mệnh trong tay.

Không ngờ tới…

Ba bảo linh bản mệnh…

Tiểu Tử nghĩ đến truyền thuyết nào đó mình từng nhìn thấy trong Đại Thánh Động Thiên, trong mắt lộ ra vẻ ước ao.

Phương Vọng trải qua một tháng thời gian, rốt cục cảm nhận được linh mạch Thiên đạo. Không gian bảo linh của hắn bắt đầu run rẩy, hắn rốt cuộc tìm được cảm giác tố linh.

Hắn muốn tố linh bây giờ!

Từng sợi Huyền Dương chân hỏa tràn ra bên ngoài thân hắn, xoay quanh thân thể hắn, dũng mãnh lao tới phía đỉnh đầu của hắn, ngưng tụ cùng một chỗ.

Một bên khác.

Ngoài mấy chục dặm bên hồ, Cố Thiên Hùng và mấy kiếm tu đi theo một nam đồng đi trên hành lang, một người trong đó rõ ràng là Phương Hàn Vũ.

Phương Hàn Vũ dùng khăn đen che mắt, đi ở phía sau cùng đội ngũ.

Cố Thiên Hùng hoàn toàn như trước đây, đầy nhiệt tình, trò chuyện vô cùng thoải mái với kiếm tu đi cùng.

Phương Hàn Vũ thưởng thức phong cảnh mặt hồ bên cạnh, yên lặng không nói.

Đi qua chỗ rẽ hành lang, phía trước truyền đến giọng nói của một nữ tử: “Tùng đại ca, nên ra luyện kiếm rồi, ngươi chán chường đến khi nào nữa? Mặc dù Kiếm Thánh tiền bối không nói gì, nhưng hắn vẫn luôn không triệu kiến ngươi, đã rất bất mãn với ngươi rồi.”

Đám người Cố Thiên Hùng ngậm miệng, quay đầu nhìn lại. Chỉ thấy một nữ tử áo vải đứng trước cửa một phòng ốc, tóc dài buộc thành một cái đuôi ngựa, đeo hai thanh kiếm bên hông, khí khái hào hùng vô cùng. Giờ phút này nàng đang đứng trước cửa, nhíu chặt lông mày.

Nhìn thấy đám người Cố Thiên Hùng đi tới, nàng đi lên phía trước hai bước, nhường đường cho bọn họ.

Nam đồng khẽ gật đầu với nàng, rồi đi ngang qua.

Đám người đi qua từ trước cửa, còn chưa đi xa đã nghe thấy âm thanh trào phúng truyền ra từ trong gian phòng kia: “Luyện kiếm ư? Để làm gì? Cái gọi là ngộ tính kiếm đạo, kiếm đạo chi tâm trước mặt phẩm giai bảo linh, căn bản không tính là gì. Ông trời đã sớm định ra quy tắc cho chúng ta rồi…”

Tùng Kình Uyên!

Đệ tử độc truyền của Kiếm Thánh!

Nghe thấy lời hắn, đám người không lên tiếng, tiếp tục đi tới.

Đi thẳng hơn trăm bước, một kiếm tu mới cảm khái nói: “Năm đó Tùng Kình Uyên theo Kiếm Thánh trở lại Đại Tề, dựa vào kiếm trong tay, quét ngang đệ tử cùng cảnh giới của chín đại giáo phái, hăng hái cỡ nào, bây giờ lại ngã đến… Ai!”

Một kiếm tu khác nói theo: “Hết cách rồi, Thiên Nguyên bảo linh đó, Lục Viễn Quân kia dựa vào Địa Nguyên bảo linh trung phẩm đã có thể danh chấn Tu Tiên giới Đại Tề, thậm chí có thể chiến đấu vượt cảnh giới. So sánh như thế, căn bản không có cách tưởng tượng Thiên Nguyên bảo linh mạnh dường nào.”

Một kiếm tu khác cảm khái phát biểu tiếp. Thiên Nguyên bảo linh đã truyền khắp Tu Tiên giới Đại Tề. Hai năm này, cái tên Phương Vọng đã đạt tới tình trạng khiến tu tiên giả cảm thấy như sấm bên tai.

Phương Hàn Vũ đi ở phía sau, đã tập mãi thành thói quen. Nhất là mấy tháng gần đây, sự tích Phương Vọng đánh bại mười ba vị đương thời thiên tài hạng nhất bằng một chiêu truyền đi xôn xao, sự tích thành danh của những thiên tài kia cũng bị người ta móc ra một lần nữa. Càng hiểu rõ sự mạnh mẽ, truyền kỳ của những thiên tài kia, càng có thể cảm thấy Phương Vọng thật không thể tưởng tượng nổi.

Không chỉ như thế, Cửu Long Thần Biến quyết cũng bởi vậy mà truyền ra. Mười năm trước, bí cảnh Cực Hạo tông hiện thế, giáo phái các phương vì Cửu Long Thần Biến quyết, Thiên Cương Thánh Thể Chân công, tranh đến đầu rơi máu chảy, cuối cùng chỉ có thể cùng nhau đào móc Đại Thánh Động Thiên. Không ngờ tới, Cửu Long Thần Biến quyết đã bị người lấy được, còn bị thiên tài tuyệt thế Thiên Nguyên bảo linh đạt được. Có người nói thẳng đây là thần công đang lựa chọn người truyền thừa của mình.

Tu tiên giả dù nghịch thiên mà đi, truy đuổi trường sinh, nhưng theo thời gian tu hành càng dài, bọn họ càng tin số mệnh.

Trong số mệnh có thì cuối cùng sẽ có, trong số mệnh không có thì chớ cưỡng cầu.

Phương Hàn Vũ nghe đến truyền thuyết của Phương Vọng, cũng không cảm thấy kiêu ngạo, trong lòng hắn chỉ có vô hạn ý chí chiến đấu. Hắn phải cố gắng đuổi kịp Phương Vọng, kề vai chiến đấu với Phương Vọng.

Cố Thiên Hùng lại bắt đầu nói khoác nữ nhi của mình và Phương Vọng có quan hệ vô cùng tốt, đương nhiên, kiếm tu khác căn bản không tin.