Có nên học luôn bây giờ không?
Rất có thể sẽ phải đi vào tiêu hao thời gian hai trăm năm.
Nhưng nếu để đó không học, thì nên học khi nào?
Phương Vọng vừa nổi danh tiếng lớn, sau này có lẽ không có bao nhiêu người dám gây phiền toái cho hắn, nhưng người dám đi gây phiền toái cho hắn, tất nhiên là tồn tại Huyền Tâm cảnh năm tầng trở lên.
Được rồi!
Học đi!
Phương Vọng cắn răng, quyết định hung ác với chính mình một chút. Hắn lập tức bắt đầu dùng thần thức dò xét ngọc giản.
Tiểu Tử thấy hắn bắt đầu tu hành thì không quấy rầy hắn nữa, mà đi đến bên cạnh ao. Nó nhìn hình bóng mình phản chiếu trên mặt nước, bắt đầu giả tưởng đây là một con rồng.
Sau gần nửa canh giờ.
Ánh mắt Phương Vọng chợt tan rã, ý thức của hắn trực tiếp tiến vào trong Thiên cung.
Đứng trong Thiên Cung đại điện, Phương Vọng cố gắng bình ổn tâm tính.
Trong quá trình xem Cửu Thiên Thương Lôi Kiếm trận, hắn đã biết được kiếm trận này càng cao thâm khó lường hơn Kinh Hồng Thần Kiếm quyết. Nói cách khác, thời gian hắn tu luyện sẽ rất lâu.
“Luyện đi, ta lại muốn xem xem kiếm trận quét ngang Tu Tiên giới Đại Tề mạnh cỡ nào!”
Phương Vọng lẩm bẩm, động viên cho chính mình.
Tâm thần hắn khẽ động, từng thanh từng thanh phi kiếm bỗng xuất hiện xung quanh hắn. Cửu Thiên Thương Lôi Kiếm trận có cần kiếm để tạo thành kiếm trận, luyện tới đại thành, cần có bảy mươi hai thanh trận kiếm, phẩm giai của kiếm càng cao thì uy lực càng mạnh.
Hắn vốn tưởng rằng mình luyện thành Kinh Hồng Thần Kiếm quyết, Thần Dưỡng Kiếm Khí, lại tu luyện Cửu Thiên Thương Lôi Kiếm trận sẽ không quá gian nan, không ngờ tới chỉ nhập môn thôi cũng sắp làm hắn sụp đổ.
Dùng chừng bốn mươi năm, hắn mới miễn cưỡng nhập môn, kiếm trận này còn cần tiến hành tinh luyện thần thức, còn phải cảm ngộ linh khí thuộc tính lôi, cao thâm đến cực hạn.
Lấy thương lôi ngưng kết kiếm ý kiếm trận, hóa thành cửu thiên Kiếm Vực, trấn sát hết thảy kẻ địch mạnh!
Sau khi nhập môn, Phương Vọng đã không còn cảm thấy buồn tẻ, hứng thú đối với Cửu Thiên Thương Lôi Kiếm trận đã càng lớn hơn.
Hắn cảm thấy Cửu Thiên Thương Lôi Kiếm trận có uy năng không kém gì Cửu Long Thần Biến quyết. Nói một cách chuẩn xác, đây là hai loại pháp thuật có loại hình khác nhau. Cửu Long Thần Biến quyết thích hợp phá hoại, giết ra khỏi vòng vây, mà Cửu Thiên Thương Lôi Kiếm trận thích hợp quần sát, thương lôi đối với một ít yêu vật, tà ma đặc thù, công pháp có tác dụng khắc chế trời sinh.
Năm tháng trong Thiên Cung trôi đi.
Đợi đến lúc Phương Vọng luyện Cửu Thiên Thương Lôi Kiếm trận tới đại viên mãn, quay đầu nhìn lại, tổng cộng tốn ba trăm bốn mươi hai năm.
Nếu Cửu Thiên Thương Lôi Kiếm trận do bảy mươi hai người tu luyện, sẽ làm ít công to. Để có thể tu luyện kiếm trận này, cảm giác đối với thuộc tính lôi, yêu cầu đối với ngộ tính kiếm đạo là cực cao, ít nhất Thái Uyên môn không tìm đủ bảy mươi hai người phù hợp tư cách được.
Ý thức của Phương Vọng trở lại trong hiện thực, ánh mắt của hắn trong suốt trở lại, giờ phút này, hắn còn duy trì tư thế cầm ngọc giản trong tay.
Hắn ném ngọc giản vào trong túi trữ vật, đứng dậy, mở miệng nói: “Tiểu Tử, chuẩn bị xuống núi!”
Tiểu Tử đang tu luyện mở ra mắt rắn, kinh ngạc hỏi: “Nhanh như vậy sao? Công tử, ngươi vừa mới trải qua đại chiến, không cần nghỉ ngơi sao? Mà còn có Cửu Thiên Thương Lôi Kiếm trận kia nữa, ngươi không nghiên cứu sao?”
“Có đi hay không? Không đi, thì ta đi!”
Phương Vọng đeo lên hai cái túi trữ vật trên bàn, sau đó cầm lấy Thanh Quân kiếm, đi đến sơn môn.
Tiểu Tử vội vàng đuổi theo hắn, sợ bị hắn bỏ lại.
“Công tử, sao ngươi lại chợt muốn xuống núi?”
“Đè nén đến sợ.”
“Đè nén? Sao lại đè nén rồi? Cần ta giúp ngươi phóng thích sao?”
“Ngươi hiểu cái gì, mà ngươi lại giúp ta phóng thích thế nào, để ta đánh ngươi một chút xả ra sao?”
“A? Cũng không phải không được, chỉ cần công tử vui…”
Bên trong Thủy Uyên điện, Quảng Cầu Tiên đả tọa trên bồ đoàn, sắc mặt vô cùng khó coi. Dương Nguyên Tử đứng ở một bên, vẻ mặt tức giận.
“Hồ đồ! Hồ đồ! Ta đã sớm nói rồi, để ngươi đừng dung túng hắn, ngươi xem hắn đi, giống hệt cha hắn, tấm lòng căn bản không phải lòng người!”
Dương Nguyên Tử trầm giọng mắng, hắn nghiến răng nghiến lợi, cố gắng đè nén cơn giận.
Quảng Cầu Tiên trừng hắn, mắng: “Ta dung túng hắn ư? Năm hắn bảy tuổi, ta nghe ngươi, để Trần An Thế dẫn hắn du lịch thiên hạ, cho đến khi hai mươi tuổi mới trở về. Ngươi cũng biết những năm kia, hắn chịu bao nhiêu đau khổ, có lẽ chính vì trải nghiệm những năm đó mới khiến cho tâm hắn lệch lạc!”
Dương Nguyên Tử hung ác nói: “Ta mặc kệ, Phương Vọng là đồ đệ ta, cũng là hi vọng của Thái Uyên môn. Bất kể thế nào, ta cũng không cho phép Lục Viễn Quân uy hiếp đến hắn. Nếu Lục Viễn Quân đã làm sai, vậy thì trừng trị hắn, chúng ta nhất định phải tiến hành đền bù cho Phương Vọng. Ta đề nghị trực tiếp để Phương Vọng trở thành đại đệ tử cỉa Thái Uyên môn! Bản thân hắn cũng có tư cách này!”
Quảng Cầu Tiên nhíu mày, thở dài nói: “Lục Viễn Quân đương nhiên phải bị trừng trị, nếu không thì sẽ thật có lỗi với những oan hồn chết oan kia, nhưng việc này thật có thể giấu cả một đời sao? Chúng ta có cần sớm giao lưu với Phương Vọng, giải tỏa việc này hay không?”
“Thù diệt môn, thì giải tỏa thế nào được?”
“Vậy làm sao bây giờ, trăm năm sau, Phương Vọng ắt sẽ trở thành người mạnh nhất Tu Tiên giới Đại Tề, khi đó, ngươi và ta còn có thể khống chế được hắn sao?”
“Vì sao lại muốn khống chế hắn? Đồ nhi của ta tính tình rộng rãi, làm người thiện lương, chưa từng ỷ mạnh hiếp yếu. Về thù hận giữa hắn và Lục Viễn Quân, biện pháp tốt nhất chính là để Lục Viễn Quân biến mất, đưa tiễn hắn đi!”
Dương Nguyên Tử dùng giọng điệu không cho phép phản bác nói. Hắn dừng một chút, chân thành nói: “Sư huynh, không thể lại dung túng hắn nữa. Chúng ta mắc nợ mẫu thân hắn, nhưng đó là đối với mẫu thân hắn, nghiệt tử như hắn, miễn là còn sống thì đã đủ rồi!”