TRUYỆN FULL

[Dịch] Ta Ở Nhân Gian Lập Địa Thành Tiên

Chương 132: Không đỡ nổi một đòn, truyền thừa kiếm trận. (2)

Phương Vọng thầm cảm khái trong lòng. Những đệ tử này thật sự là không có khí độ trầm ổn của tu tiên giả, hắn chỉ hóa thân Bạch Long đã có thể làm bọn họ điên cuồng như vậy, vậy nếu hắn hóa thân Hắc Long thì sao đây?

Ven đường, Trương trưởng lão nức nở tán dương Phương Vọng, nịnh nọt đến nỗi Phương Vọng cũng cảm thấy hơi xấu hổ.

Quảng Cầu Tiên dẫn đường ở phía trước, không quay đầu lại, cũng không nói chen vào.

Ba người nhanh chóng đi tới bên trong Nhiệm Vụ đường, đến trong Trưởng Lão các ở lầu bốn, Quảng Cầu Tiên mở miệng nói: “Ghi chép tám mươi vạn cống hiến cho hắn!”

Phương Vọng nhướn mày, điểm này đã tăng thêm ba mươi vạn so với những gì đã nói trước đó.

Hắn vội vàng lấy ra lệnh bài đệ tử của mình cho Trương trưởng lão.

Trương trưởng lão lập tức làm theo, hắn cười khà khà nói: “Đừng nói tám mươi vạn, ta cảm thấy một trăm vạn cũng ngại ít, danh vọng một trận chiến này đánh ra được khó mà tính toán.”

Quảng Cầu Tiên trừng hắn một cái, nói: “Ngươi là chưởng môn, hay ta là chưởng môn?”

Trương trưởng lão thổi râu trừng mắt, không nói thêm lời nào nữa.

Xem ra mối quan hệ của hai người này rõ ràng rất thân thiết, mà không có quan hệ giai cấp trên dưới quá sâu.

Phương Vọng nhớ kỹ đã từng nghe ai nói, Trương trưởng lão còn là sư huynh của chưởng môn, đại nạn đến gần, không còn nhiều năm để sống nữa.

Rất nhanh, Trương trưởng lão đã giao lệnh bài đệ tử cho Phương Vọng. Tiếp đó Quảng Cầu Tiên xoay người, làm Phương Vọng đuổi theo.

Trương trưởng lão ngồi xuống, nhìn bóng lưng Phương Vọng, cảm khái nói: “Gần đất xa trời còn có thể nhìn thấy Thiên Nguyên bảo linh, quả nhiên là ông trời chăm sóc ta…”

Sau khi rời khỏi Nhiệm Vụ đường, Quảng Cầu Tiên dẫn theo Phương Vọng trở lại chủ mạch. Hai người tới bên trong Thủy Uyên điện, đứng đối mặt nhau, Quảng Cầu Tiên hỏi thăm Phương Vọng muốn học gì.

Phương Vọng không chút do dự, trực tiếp lựa chọn truyền thừa trấn mạch của mạch thứ ba, Cửu Thiên Thương Lôi Kiếm trận!

Kiếm trận này chính là tuyệt học cao thâm nhất của chín mạch, đến nay đã không còn người kế thừa y bát, bao gồm cả Dương Nguyên Tử cũng không học được. Điều này chứng minh Cửu Thiên Thương Lôi Kiếm trận còn mạnh hơn cả Kinh Hồng Thần Kiếm quyết.

Quảng Cầu Tiên nhìn hắn thật sâu, sau đó nâng tay phải lên, bên trong hành lang truyền ra tiếng gió. Không qua bao lâu, một mảnh ngọc giản bay vào trong lòng bàn tay hắn, hắn thuận thế đưa cho Phương Vọng.

“Đây là ngọc giản truyền thừa của Cửu Thiên Thương Lôi Kiếm trận, ta nhiều lắm có thể cho ngươi mười năm, mười năm sau nhất định phải hoàn trả.”

Quảng Cầu Tiên nghiêm túc nói.

Phương Vọng gật đầu, vội vàng nói: “Không cần dùng lâu như vậy, ta chỉ cần ghi nhớ phương pháp tu hành, thì sẽ sớm đưa về.”

Quảng Cầu Tiên gật đầu, nói: “Cửu Thiên Thương Lôi Kiếm trận do chưởng môn đời thứ hai sáng tạo. Vị chưởng môn kia từng đi thiên địa rộng lớn hơn bên ngoài mảnh đất Đại Tề này tìm tiên vấn đạo, sau khi trở về, lấy Cửu Thiên Thương Lôi Kiếm trận quét ngang mảnh Tu Tiên giới này. Đáng tiếc, không ai có thể kế thừa y bát của hắn, ngươi chính là Thiên Nguyên bảo linh, lại có ngộ tính rất mạnh đối với kiếm đạo, hi vọng có thể nhìn thấy nó hiện thế một lần nữa trong tay ngươi.”

Phương Vọng lập tức đáp ứng, Quảng Cầu Tiên cũng không nhiều lời, vung tay áo ra hiệu hắn có thể lui ra.

Phương Vọng thu ngọc giản vào túi trữ vật, sau đó hành lễ cáo từ.

Sau khi rời đi Thủy Uyên điện, hắn đang muốn bay trở về mạch thứ ba, bỗng nhiên nhìn thấy một người đi đến trên núi, hắn lập tức nghênh đón.

“Lục sư huynh, lâu rồi không gặp.”

Phương Vọng cười chào hỏi.

Lục Viễn Quân nhìn thấy hắn, nét mặt có một nháy mắt mất tự nhiên, nhưng rất nhanh đã khôi phục thành thái độ nhiệt tình ngày xưa, cười nói: “Phương sư đệ, biểu hiện của ngươi thật sự rất lợi hại, sư huynh ta cảm giác mình đã không phải là đối thủ của ngươi rồi.”

“Lục sư huynh khách sáo, muốn đuổi theo ngươi, ta còn phải tu luyện thêm. Đúng rồi, sư huynh lên đây cần làm chuyện gì sao?”

Phương Vọng lắc đầu bật cười nói.

Hai người thoạt nhìn có khá thân mật, không có dấu hiệu là kẻ thù một chút nào.

Lục Viễn Quân cười hồi đáp: “Một vài tình báo liên quan tới giáo phái khác, ta đến báo cáo với chưởng môn.”

“Vậy sư huynh mau đi đi.”

Phương Vọng vội vàng nhường đường, Lục Viễn Quân cười gật đầu, hai người gặp thoáng qua.

Hai người đi ngược lại. Phương Vọng thả người vọt lên, hóa thành một luồng bạch hồng bay về phía mạch thứ ba, sắc mặt của hắn dần lạnh xuống, nụ cười không còn tồn tại.

Lục Viễn Quân đi về hướng cánh cổng Thủy Uyên điện cùng mất đi nụ cười trên mặt, nét mặt vô cùng âm trầm.

Trong lòng hai người đang suy nghĩ gì, chỉ có chính bọn họ rõ ràng.

Chủ thành tông môn vẫn ở trong sự ồn ào, mặc dù Phương Vọng à mười ba vị thiên tài đấu pháp trong thời gian ngắn ngủi, nhưng sự chấn động tạo thành sẽ ảnh hưởng lâu dài.

Tốc độ của Phương Vọng rất nhanh. Hắn cấp tốc đi tới mạch thứ ba, rồi hạ xuống trước động phủ của mình. Tiểu Tử thò đầu từ trong lòng hắn, hỏi: “Công tử, ngươi và người nọ có thù à?”

Phương Vọng vừa lấy ra lệnh bài đệ tử mở sơn môn, vừa hồi đáp: “Quả thực có thù.”

Theo sơn môn mở ra, hắn cũng đi vào trong động phủ.

Tiểu Tử nhảy ra từ trong ngực hắn, thuận thế đóng lại sơn môn, sau đó đi theo Phương Vọng, hỏi: “Công tử, ngươi không tiện xử lý hắn, vậy thì để ta đi, ta chỉ cần cắn hắn một phát, sẽ làm cho hắn sống không bằng chết.”

“Không cần, giết hắn không khó, chỉ là quan hệ sau lưng của hắn rất phức tạp, đợi thêm mấy năm đi, có lẽ hiện tại hắn đã rất dày vò rồi.”

Phương Vọng hồi đáp.

Năng lực quan sát của hắn cực kỳ nhạy cảm. Hắn rõ ràng cảm giác được lần chạm mặt này, Lục Viễn Quân rất căng thẳng, chỉ cố giả vờ bình tĩnh mà thôi.

Có lẽ Lục Viễn Quân còn đang cầu nguyện hắn đừng biết sự thật.

Phương Vọng đi tới trước giường lớn bạch ngọc ngồi xuống. Hắn lấy ra ngọc giản Cửu Thiên Thương Lôi Kiếm trận, lâm vào do dự.