Tốc độ của Bạch Long thực sự quá nhanh, Liễu Quân vừa định tránh, đã bị đâm đến hộc máu ngã bay ra ngoài, nện lên màn sáng trận pháp, rồi chậm rãi rơi xuống.
Hắn còn chưa rơi xuống đất, những thiên tài khác đã liên tiếp bị đánh bay ra khỏi đài đấu pháp!
Bạch Long thẳng tiến không lùi, thế không thể đỡ. Bị nó đụng vào, linh lực tán loạn, nhẹ thì khí huyết chấn động, nặng thì đứt gân xương vỡ.
Không đến thời gian ba nhịp thở, đã có mười người ngã bay ra đài đấu pháp, nhanh đến nỗi người xem trận chiến toàn thành cũng không kịp nói chuyện. Tất cả đều chăm chú nhìn mười hai tấm gương vàng trên trời, Bạch Long trong gương mạnh mẽ như vậy, giống như Thần thú giáng lâm từ trên trời, tàn sát bừa bãi tại nhân gian.
Phương Vọng đứng trong đầu rồng, ánh mắt của hắn khóa chặt Tùng Kình Uyên, người khiến hắn cảm thấy mạnh nhất.
Tùng Kình Uyên nhanh chóng lùi về phía sau, tay phải thi triển kiếm chiêu. Từng thanh từng thanh phi kiếm bay ra từ túi trữ vật của hắn, nhanh chóng biến hóa kiếm trận, dẫn động linh khí thiên địa tụ tập.
Đối mặt Bạch Long đột kích, hắn bỗng nhiên cầm kiếm trong tay ném ra, mười mấy thanh phi kiếm lấy thế kiếm trận theo sát phía sau, phong lôi làm bạn, kiếm ý sắc bén.
Ầm --
Bảo kiếm của hắn trực tiếp bị đánh bay, từng thanh từng thanh phi kiếm càng vỡ nát, kiếm ý bị tách rời ra, nhấc lên gió mạnh, rung chuyển màn sáng trận pháp.
Hai mắt Tùng Kình Uyên trừng lớn, trong mắt tràn đầy vẻ kinh hãi.
Kiếm trận hắn vẫn lấy làm kiêu ngạo lại không chịu được một đòn như thế?
Không đợi hắn suy nghĩ nhiều, Bạch Long đụng vào hắn, trực tiếp làm hắn mất ý thức, thân thể bay ra ngoài như một ngôi sao chổi.
Phương Vọng vì đối phó hắn, cố ý tăng tốc, cũng may thành công giải quyết.
Tiếp theo chỉ còn lại có hai người!
Phương Vọng lập tức quay đầu, hai người kia lại bị dọa đến bay thẳng ra đài đấu pháp, không dám ứng chiến.
Phương Vọng cũng dừng lại theo, hai chân rơi xuống đất. Bạch Long quấn lấy hắn, hóa thành sóng khí tiêu tán theo. Tiếng long ngâm vang lên lần nữa, vang vọng không dứt.
Toàn bộ quá trình không đến thời gian sáu nhịp thở!
Tất cả người xem trận chiến đều có cảm thụ giống nhau.
Tồi khô lạp hủ, không ai bì nổi!
Hai bên hoàn toàn không phải đối thủ cùng một cấp bậc!
Cho dù lấy ít địch nhiều, Phương Vọng cũng thể hiện ra sự cường thế vượt qua sức tưởng tượng của bọn họ.
Tất cả mọi người ôm chờ mong cực lớn đối với Thiên Nguyên bảo linh, nhưng không nghĩ tới hướng đi của trận chiến đấu này lại khoa trương như thế.
Sau khi trải qua sự yên lặng ngắn ngủi, chủ thành tông môn nhấc lên tiếng hoan hô động trời, âm thanh xôn xao.
“Ông trời của ta, đó là pháp thuật gì, quá mạnh đi?”
“Thật mạnh… Những thiên tài uy danh lan xa kia liên thủ cũng không địch nổi hắn một hiệp!”
“Đây chính là Thiên Nguyên bảo linh sao, quá khoa trương, ngoài tu vi, hắn lại vẫn có thể luyện tuyệt học giống như vậy!”
“Tại sao ta cảm thấy hắn đã thoát ly phạm trù thiên tài, cảm giác trưởng lão cũng chưa hẳn là đối thủ của hắn.”
“Trải qua trận này, danh xưng thiên tài đệ nhất Đại Tề xem như không còn tranh luận nữa rồi.”
Khi các đệ tử và tu sĩ các phương đang khiếp sợ mà bàn luận, ánh mắt phong chủ, các trưởng lão chín mạch nhìn về phía Phương Vọng cực kì phức tạp.
Bọn họ cảm nhận được khí tức nguy hiểm.
Đối mặt Phương Vọng vừa rồi, bọn họ đúng là không có lực lượng nói chắc thắng, một vài trưởng lão càng cảm thấy mình không bằng Phương Vọng.
Triệu Truyền Càn nhìn Phương Vọng, ánh mắt phức tạp.
Mười bốn năm trước, hắn dẫn theo Phương Vọng lên núi, khi đó còn tiếc hận vì Phương Vọng lựa chọn gia nhập mạch thứ ba, nhưng mười bốn năm sau, Phương Vọng lại trưởng thành đến loại tình trạng này.
Tham Thụy chân nhân thì không ngừng cười to, nói khoác với trưởng lão xung quanh rằng năm đó lần đầu tiên thấy Phương Vọng đã cảm thấy kẻ này sớm muộn sẽ nhất phi trùng thiên, chỉ là không nghĩ tới một ngày này đến nhanh như vậy.
Truyền nhân Kiếm Thánh Tùng Kình Uyên nằm trên mặt đất, hắn chật vật muốn bò dậy, lại căn bản không làm được. Cũng may trưởng lão Thái Uyên môn kịp thời chạy đến, dìu hắn đả tọa, chữa thương cho hắn.
Tùng Kình Uyên miễn cưỡng mở mắt ra, trong tầm mắt của hắn, bóng dáng đứng trên đài đấu pháp kia vô cùng mơ hồ, có vẻ xa không thể chạm tới.
Tu hành tám mươi năm, hắn chưa từng thất bại như vậy.
Lúc trước nghe nói Lục Viễn Quân tạo nên Địa Nguyên bảo linh trung phẩm, phản ứng của hắn là khinh thường, hắn vẫn tin tưởng kiếm ý của mình như cũ, nhưng hôm nay…
Tâm hắn lâm vào mê mang trước nay chưa từng có.
Kiếm ý mạnh hơn nữa, có thể đền bù chênh lệch giữa phẩm giai bảo linh bản mệnh sao?
Lục Viễn Quân đứng trong một đám thiên tài Thái Uyên môn, nhìn Phương Vọng bằng ánh mắt phức tạp. Đệ tử xung quanh cũng hưng phấn bàn luận về trận chiến đấu vừa rồi, hắn lại không cách nào giữ được sự bình tĩnh, vì thực lực Phương Vọng biểu hiện ra ngoài vừa rồi quả thực quá đáng sợ. Dưới tình huống không sử dụng món chí bảo kia, hắn cũng không có niềm tin tuyệt đối ứng phó được.
Nơi xa, Triệu Chân liếc nhìn Lục Viễn Quân, nhìn thấy nét mặt của Lục Viễn Quân, ánh mắt hắn lạnh lẽo, hắn yên lặng xoay người rời đi.
Chu Tuyết nhìn Phương Vọng hăng hái, cười khẽ một tiếng, cũng xoay người rời đi.
Quảng Cầu Tiên đứng trên đài đấu pháp, thấy các trưởng lão nhóm đã bắt đầu chữa thương cho những thiên tài kia, hắn xoay người nói với Phương Vọng: “Phương Vọng, đi theo ta đi. “
Hắn nhìn như bình tĩnh, trong lòng thì cực kỳ khiếp sợ.
Phương Vọng quá mạnh!
Hắn sợ cây cao chịu gió lớn!
Lấy ít địch nhiều, cường thế đánh bại nhiều thiên tài như vậy, bát đại giáo phái há có thể yên tâm được?
Hắn phải ngẫm lại cách đối phó.
Phương Vọng thu Thiên Cung kích vào trong không gian bảo linh, sau đó đi theo bước chân Quảng Cầu Tiên, đi xuống đài đấu pháp. Quảng Cầu Tiên còn gọi Trương trưởng lão của Nhiệm Vụ đường.
Trên đường đi, các đệ tử cũng đang hô to tên Phương Vọng.