TRUYỆN FULL

[Dịch] Ta Ở Nhân Gian Lập Địa Thành Tiên

Chương 122: Thiên Nguyên kinh thiên hạ. (2)

“Ngươi không biết, Thiên Nguyên bảo linh của ngươi dẫn lên động tĩnh lớn dường nào đâu. Ngay cả phụ thân ta cũng viết thư cho ta, nói nhất định phải qua lại thân thiết với ngươi...” Cố Ly cảm thán. Nói xong lời cuối cùng, chẳng biết tại sao, lỗ tai của nàng đỏ ửng.

“Oa, công tử, bảo linh của ngươi là phẩm giai Thiên Nguyên à!”

Tiểu Tử thò đầu ra từ trong lòng Phương Vọng, hưng phấn hỏi.

Phương Vọng đưa tay ấn đầu rắn về, tiếp tục hỏi: “Sư phụ nói thế nào? Chưởng môn lại có thái độ gì, sẽ không phải tin đấy chứ?”

Cố Ly hồi đáp: “Sư phụ căn dặn chúng ta, không được quấy nhiễu ngươi, cũng không cho phép đệ tử mạch khác tới thăm hỏi ngươi, sợ ảnh hưởng đến việc tu luyện của ngươi. Còn về chưởng môn, ta không rõ ràng thái độ của hắn, nhưng phong chủ chín mạch đều bị chưởng môn triệu kiến, cụ thể nói chuyện gì thì các đệ tử thân truyền cũng không biết. Nếu không phải chính ngươi đi ra, ta cũng sẽ không quấy rầy ngươi.”

Nàng nhìn về phía Phương Vọng, ánh mắt tràn ngập ngạc nhiên.

Thiên Nguyên bảo linh!

Thiên Nguyên bảo linh còn sống đấy!

Khi nàng biết được việc này, phản ứng đầu tiên là không thể tin được, sau đó là bừng tỉnh đại ngộ, rồi lại khôi phục tự tin.

Khó trách làm thế nào nàng cũng không sánh bằng Phương Vọng, thì ra là do phẩm giai bảo linh chênh lệch quá xa.

Không so sánh với Phương Vọng, nàng vẫn là thiên tài trăm năm khó gặp.

Phương Vọng im lặng.

Trong đầu hắn hiện ra rất nhiều hậu quả, nhưng khi hắn nghĩ tới tu vi của mình, rồi nghĩ tới Chu Tuyết tồn tại, hắn lại tràn ngập lực lượng.

Tiếp theo chỉ cần đột phá Huyền Tâm cảnh, cho dù là Ngưng Thần cảnh ra tay với hắn, hắn chưa hẳn không có thực lực giết ngược lại!

“Việc đã đến nước này... Ta chỉ có thể ngả bài, bảo linh của ta đúng là Thiên Nguyên bảo linh, lúc đầu muốn lấy phẩm giai Huyền Nguyên bảo linh ở chung cùng các ngươi, không ngờ tới...”

Phương Vọng hít sâu một hơi, khuôn mặt lộ ra nét ưu sầu mà nói, rất có phong phạm ở nơi cao khó tránh khỏi lạnh lẽo.

Mặc dù Cố Ly cảm thấy hắn rất quái lạ, nhưng không so đo, nàng nói với vẻ mặt phấn chấn: “Hiện tại danh tiếng của ngươi đã vượt qua Lục Viễn Quân, trên dưới tông môn đều nhận định ngươi là thiên tài đệ nhất Thái Uyên môn, thậm chí có người còn nói cần phải bồi dưỡng ngươi thành chưởng môn đời tiếp theo!”

“Mạch thứ ba vì ngươi mà trở nên náo nhiệt, mỗi ngày đều có đệ tử mạch khác đến tìm hiểu tin tức của ngươi, sau này ngươi đi chủ thành tông môn, khả năng rất khó thoát thân.”

Cố Ly nói đến chỗ này, giọng điệu tràn ngập ý vị trêu chọc.

Phương Vọng cười nói: “Vậy ta chỉ có thể ít đi chủ thành tông môn.”

Sau đó, hắn nói sang chuyện khác, hỏi thăm sự thay đổi của Thái Uyên môn trong hai năm này.

Cố Ly đứng sóng vai cùng hắn, cùng nhau ngắm phong cảnh phía xa, nàng bắt đầu kể đến chuyện mình hiểu rõ.

Một năm trước còn tốt, Thái Uyên môn không xảy ra chuyện lớn gì. Cho đến tận khi tin tức Thiên Nguyên bảo linh truyền ra, Thái Uyên môn liền trở nên náo nhiệt, mỗi tháng đều có tu sĩ của các giáo phái, thế gia đến đây thăm hỏi. Thái Uyên môn cũng bởi vậy mà đặc biệt thu không ít đệ tử, tất cả những đệ tử này đều lựa chọn gia nhập mạch thứ ba.

Càng ngày càng nhiều người bắt đầu thổi phồng sự tích tu hành của Phương Vọng, thổi phồng hắn đến vô cùng kỳ diệu.

Nếu như nói, Thái Uyên môn trước đó là quần tinh óng ánh, vậy bây giờ Phương Vọng che giấu ánh sáng của tất cả mọi người, bao gồm cả Lục Viễn Quân. Từ khi Lục Viễn Quân bị Ma Quân đánh trọng thương, đã dưỡng thương mấy năm, vẫn luôn không xuất đầu lộ diện, dẫn đến đại bộ phận đệ tử bình thường rất khó nghĩ đến hắn.

Phương Vọng vừa nghe, vừa suy tư.

Danh tiếng quá nổi cũng không tốt!

Tiếp theo nhất định phải nắm chặt thời gian đột phá Huyền Tâm cảnh, sau khi đột phá lại đi thăm dò ý của chưởng môn!

Hai người trò chuyện nửa canh giờ, Phương Vọng tìm cơ hội bứt ra, trở lại trong động phủ tu luyện.

Cố Ly nhìn sơn môn của hắn, trong lòng tràn ngập cảm khái.

“Thì ra Thiên Nguyên bảo linh thật tồn tại… Cũng không biết hiện tại hắn mạnh cỡ nào…”

Chủ thành tông môn, Nhiệm Vụ đường, đại đường lầu một.

Phương Hàn Vũ bịt mắt dậm chân bước vào, hắn vừa tiến đến đã hấp dẫn ánh mắt của không ít người.

“Lại là hắn, nhanh như vậy đã trở lại rồi?”

“Hắn chính là Phương Hàn Vũ đi, đường huynh của Phương Vọng, độ cống hiến của hắn tăng thật nhanh. “

“Nhiệm vụ hắn nhận đều là nhiệm vụ giết địch, độ khó cũng rất cao.”

“Nghe nói tháng trước, hắn chém giết hai tên đệ tử thân truyền của Xi Ma tông, mà còn là tình huống một đánh hai.”

“Chậc chậc, hắn cũng lợi hại như thế, thì Phương Vọng phải mạnh dường nào? Phương gia Nam Khâu xem ra là sắp quật khởi rồi.”

Phương Hàn Vũ không để ý đến tiếng nghị luận xung quanh, hắn đi một đường đến lầu bốn, đến thăm Trương trưởng lão.

Trương trưởng lão nhìn thấy hắn đi vào trong nhà, gương mặt không khỏi lộ ra nụ cười, mở miệng nói: “Hiệu suất của ngươi cũng quá cao rồi, bình quân một tháng hoàn thành hai lần nhiệm vụ, mà mục tiêu đều là Linh Đan cảnh tầng một, tầng hai.”

Phương Hàn Vũ tới trước bàn, đưa tay xuất ra một cái đầu được bọc kín từ trong túi trữ vật, hắn khiêm tốn nói: “Ta chỉ hết sức mà thôi, cống hiến của ta mà còn rất ít.”

Trương trưởng lão vừa kiểm tra thẩm tra đối chiếu, vừa cảm khái nói: “Gần nhất uy danh của ngươi quá nổi, cẩn thận bị Ma đạo để mắt tới.”

Phương Hàn Vũ gật đầu nói: “Trưởng lão, ngươi yên tâm, ta đi ra ngoài làm việc đều thay hình đổi dạng, sẽ không bị để mắt tới.”

“Đối với trong tông môn, ngươi cũng phải cẩn thận, trên đời này không tông môn giáo phái nào không lọt gió, hiểu chưa?”

Trương trưởng lão ý vị thâm trường nói.

Phương Hàn Vũ nghe xong, mày nhăn lại, hắn bắt đầu xem chi tiết mỗi lần nhiệm vụ xuất hành.

Rất nhanh, Trương trưởng lão giúp hắn ghi vào độ cống hiến một lần nữa, hắn cáo từ rời đi.

Lúc đi tới cửa, hắn nhìn thấy một người, không khỏi dừng bước lạ. Người đến chính là Chu Tuyết.