Phương Vọng lườm hắn một cái, nói: “Ta không lo lắng, là ngươi vô cùng lo lắng chạy tới tìm ta.”
Phương Hàn Vũ cũng không xấu hổ, bắt đầu hỏi thăm những chuyện hắn trải qua trong Đại Thánh Động Thiên lúc trước.
Phương Vọng nói đơn giản một lần, chủ yếu là nói gặp những kẻ địch nào, hiểm cảnh nào, Phương Hàn Vũ nghe mà tâm trí mong ngóng.
Bản thân hắn cũng là tính cách yêu mạo hiểm, nếu không cũng sẽ không mất đi đôi mắt, suýt nữa bỏ mình. Chỉ là sau khi kinh lịch kiếp nạn lần đó, hắn ý thức được tầm quan trọng của tu vi, cho nên hắn vẫn đang cố gắng tu luyện, không tiếp tục tùy tiện trải qua nguy hiểm nữa.
“Liên quan tới Đại Thánh Động Thiên, có rất nhiều tin tức được lưu truyền trong tông môn, hiện tại các mạch cũng tràn ngập chờ mong đối với ngươi. Diệp Tưởng, Yến Phi Nhạc, Hứa Lãng cũng tán dương thực lực của ngươi, nói bảo linh bản mệnh của ngươi tuyệt đối không phải Huyền Nguyên, nhất định là cao hơn bọn họ.” Phương Hàn Vũ cảm khái nói.
Phương Vọng không nghĩ tới ba người này biết làm người như thế, không phí công hắn cứu bọn họ.
Theo tu vi của hắn không ngừng tăng lên, hắn cũng nên nâng phẩm giai bảo linh bản mệnh một chút, ít nhất phải làm chín mạch của tông môn không cách nào coi nhẹ hắn, thậm chí phải mơ hồ vượt trên Lục Viễn Quân về mặt thiên tư.
Phương Vọng dặn dò: “Tuyệt Tâm Tà Mục của ngươi, mà còn có tuyệt học trên lưng ngươi cũng không đơn giản. Chỉ cần ngươi dốc lòng tu luyện, sớm muộn gì cũng có thể danh chấn thiên hạ, căn cứ theo sự hiểu biết của ta, những thiên tài kia của tông môn không hơn gì thế này. Ít nhất trong mắt ta, bọn họ không bằng ngươi, bao gồm cả Lục Viễn Quân.”
“Làm sao có thể, thiên tư của ta nào có khoa trương như vậy.”
“Ngươi không tin ta, chẳng lẽ không tin con mắt của ngươi à?”
Phương Hàn Vũ yên lặng, nhịp tim của hắn bắt đầu tăng tốc.
Có lẽ là ta thật sự đánh giá thấp chính mình?
Hắn không khỏi sờ đôi mắt của mình.
Phương Vọng nói sang chuyện khác, hỏi: “Gần đây ngươi có chỗ hoang mang nào đối với tuyệt học trên lưng không?”
Hắn đã luyện Cửu Long Thần Biến quyết tới đại viên mãn, chỉ điểm Phương Hàn Vũ, dư xài.
Phương Hàn Vũ không do dự, mục đích hắn tới lần này chủ yếu chính là vì việc này. Hai huynh đệ bắt đầu giao lưu Cửu Long Thần Biến quyết.
Tiểu Tử ở bên cạnh yên tĩnh nghe, thỉnh thoảng phun ra lưỡi rắn.
...
Trong động phủ u tĩnh, vách động bò đầy dây leo, bên cạnh là một thác nước nhỏ, nước chảy rơi vào trong hồ, bắn lên bọt nước, nhưng không có chút tiếng vang nào, khá kỳ dị.
Ở bên cạnh ao nhỏ, Lục Viễn Quân ngồi trước bàn đá, cánh tay phải ép trên bàn, sắc mặt của hắn vô cùng âm trầm. Thiên tử Đại Tề Triệu Chân thì ngồi đối diện hắn, sắc mặt bình tĩnh.
Lục Viễn Quân trầm giọng nói: “Nhất định phải làm đến mức độ như vậy sao? Những người đó đều là huyết mạch chí thân của ngươi, còn có hai đứa con trai của ngươi nữa!”
Triệu Chân mặt không đổi sắc, hỏi ngược lại: “Không làm như vậy, thì ta chờ chết sao? Một khi Phương Vọng biết được sự thật, muốn giết ta, ngươi sẽ vì ta, mà đối địch với hắn sao?”
“Không đến loại trình độ đó, hắn không phải còn sống sót sao. Phương phủ phần lớn chỉ chết gia đinh thôi, thù hận của chúng ta không đến tình trạng không chết không thôi. Còn nữa, ta cũng không nhằm vào hắn, ta sẽ đền bù cho hắn, chữa trị tốt mối quan hệ, hóa giải thì hận, ngươi cần gì phải gấp gáp?” Lục Viễn Quân lạnh giọng hỏi, ánh mắt không còn ấm áp như ngày thường nữa, mà tràn đầy sát ý.
Triệu Chân tự giễu nói: “Hắn sống sót, thì đó là bản lãnh của hắn. Nếu ngươi là hắn, ngươi có thể chịu được sao? Cũng thế, ngươi không thể hiểu được tình nghĩa gia tộc của hắn, dù sao ngươi từ nhỏ đã là cô nhi.”
“Ngươi đang khiêu khích ta?” Lục Viễn Quân híp mắt nói.
Triệu Chân hít sâu một hơi, nói: “Lục Viễn Quân, lặp lại một lần nữa, ta cũng không phải muốn hãm hại ngươi. Trước đó ngươi sai người nhiếp hồn, vốn đã có dấu vết rồi, mặc dù không tra được đến trên đầu ngươi, nhưng ta để tộc nhân của ta cũng bị rút hồn, thì chuyện dễ làm rồi. Ta cùng Phương phủ là đồng cảnh ngộ, cùng chung kẻ địch, Phương Vọng sẽ không khả năng hoài nghi đến trên đầu ta. Huống hồ, ta không làm phiền ngươi, tự giải quyết chuyện này, ngươi không phải là người được lợi nhất sao?”
“Hoang đường, chuyện ầm ĩ lớn như thế, không những Thái Uyên môn muốn tra, bát đại giáo phái khác cũng sẽ tra. Ngươi thật sự cho rằng sự thật sẽ không nổi lên mặt nước sao?” Lục Viễn Quân không kềm được cơn giận mà nói, thậm chí hắn không nhịn được vỗ mặt bàn, một cái dẫn đến mặt bàn đá sinh ra vết rách.
Triệu Chân nói với ánh mắt yếu ớt: “Tu tiên vốn nên chém đứt phàm căn, vừa có thể hóa giải kiếp nạn tiềm ẩn, lại có thể lục căn thanh tịnh, có gì mà không thể? Từ nay về sau, nhân quả thế gian không liên quan gì đến ta, mà vì phòng ngừa giang sơn Đại Tề rung chuyển, ảnh hưởng chín đại giáo phái mở ra khí vận thiên địa, Thái Uyên môn sẽ càng coi trọng ta hơn, sợ ta xảy ra chuyện. Cho dù Phương Vọng tra được sự thật, cũng không dám đụng đến ta.”
Lục Viễn Quân lạnh lùng nhìn chằm chằm hắn, sát ý không cách nào ngăn chặn được.
Mặc cho Triệu Chân nói đến thiên hoa loạn trụy, Lục Viễn Quân biết đối phương cố ý giội nước bẩn vào mình. Ma tu tàn sát các thành là người của hắn, bây giờ ma tu tàn sát hoàng thất lại bị hoài nghi là người của hắn, ngày khác nếu lộ tẩy, tội lỗi của hắn chẳng phải càng lớn sao?
Rất hiển nhiên, Triệu Chân bất mãn hắn lấy lòng Phương Vọng.
Lục Viễn Quân giờ phút này thật có lòng muốn giết Triệu Chân. Hắn thấy, nhân quả thù hận giữa hắn và Phương Vọng cũng không đến tình trạng không chết không thôi. Tu Tiên giới truy cầu trường sinh, chỉ cần hắn có thể trợ giúp Phương Vọng trong việc tu hành, cho dù Phương Vọng biết được sự thật, cũng sẽ từ bỏ báo thù.
Có điều gì càng quan trọng hơn tu tiên theo đuổi trường sinh chứ?