Về việc viết nhạc cho Lưu Nhị Bảo, Nhâm Hòa suy nghi rất đơn giản, đối phương là người rất có địa vị trong ngành, kể cả ở trong giới giải trí lực ảnh hưởng cũng không nhỏ, mọi người đều nể tình.
Chính mình theo đuổi Dương Tịch vẫn luôn rất chú trọng phương thức, đám người Lưu Nhị Bảo chưa bao giờ quay MV cho các minh tinh mà lại bao hết hành trình quay chụp cho Dương Tịch, cảm giác này nghĩ lại đã thấy sảng khoái vô cùng.
Những người trong danh lợi luôn thích mang theo thành kiến mà soi xét thân phận, thực lực, doanh thu, bối cảnh của người khác rồi sau đó mới đi định nghĩa xem đối đãi với ngươi như thế nào. Dương Tịch chưa bao giờ để ý này nọ, cô gái trẻ tuổi tâm tư đơn thuần chỉ cho rằng hát bài hát hay là xong việc, nhưng Nhâm Hòa cần phải thay nàng nghĩ một chút việc liên quan.
Người khác có thể làm lơ hắn, bởi vì hắn vốn dĩ rất điệu thấp, nhưng hắn không thể để người khác làm lơ Dương Tịch được.
Hiện tại Nhâm Hòa cũng thực sự hi vọng Dương Tịch đi theo trường phái ca sĩ thực lực, hoàn toàn cự tuyệt bất cứ hoạt động gì ngoài ca hát, cũng thực sự không cần phải tham gia những chương trình hoa lệ đó. Đã có thanh danh rồi, về sau cần phải yêu cầu các ca khúc đảm bảo chất lượng, lấy thực lực mà nói chuyện.
Trong xã hội này tuy nhiều âm mưu nhưng Nhâm Hòa tự tin những ca khúc trong đầu hắn có thể nghiền ép tất cả âm mưu đó.
Chỉ có điều lúc Nhâm Hòa nói rằng dùng một album mười bài hát để đổi lấy đối phương quay MV thì Lưu Nhị Bảo ngược lại bắt đầu trầm mặc, một bài hát đỉnh cao hiện tại khoảng 80 vạn, mà bọn họ quay MV ít nhất phải thu 150 vạn, nhưng thứ mà hắn đang suy xét không phải vấn đề này.Lưu Nhị Bảo không phải cảm thấy chính mình mệt, mà là lo lắng Nhâm Hòa sẽ mệt!
Hơn nữa hắn tìm hiểu âm nhạc từ thời trung học tới bây giờ, ngay cả một bài hát vừa lòng hắn trong giới giải trí cũng không có, hơn nữa bài hát đỉnh cao trong giới giải trí khó kiếm như thế nào cũng không phải hắn không biết, hắn cũng nghĩ tới tìm người hỗ trợ viết bài hát nhưng những tên soạn nhạc đó còn kiêu ngạo hơn so với bọn hắn, đám người Lưu Nhị Bảo nào chịu được nhục chứ? Không có!
Cho nên hắn dứt khoát lựa chọn chính mình tự chơi không đi cầu người khác, sở dĩ hắn mở miệng với Nhâm Hòa là cũng biết tính tình của đối phương, cảm thấy đối phương không có xấu như mấy tên soạn nhạc đó.
Chín bài hát của Nhâm Hòa viết cho Dương Tịch cũng làm hắn cảm thấy kinh diễm, bất quá hắn luôn cảm thấy đó là những bài hát Nhâm Hòa tích góp đã lâu, muốn đối phương viết một bài hát cho mình đoán chừng cũng rất khó, suy cho cùng soạn nhạc đều phải nói đến linh cảm, mà những người sáng tác nhạc đỉnh cao kia, ca khúc hay nào mà chẳng phải tính bằng năm mới sáng tác được?
Một bài hát cao nhất cũng chỉ tầm 80 vạn là không giả, đó là bởi vì thị trường là như thế, muốn cao hơn thì không phải chuyện dễ dàng bởi vì bài hát hay không dễ kiếm như vậy! Có chút công ty truyền thông còn đặc biệt trả lương cao nuôi những nhà sáng tác nhạc nổi tiếng, không quan tâm bọn họ có viết được hay không cũng đều nuôi, vạn nhất có thể viết ra thì sao?
Nhưng mà Lưu Nhị Bảo bỗng nhiên ý thức được vấn đề: Mẹ nó đối phương hoàn toàn không có sợ hãi, mở miệng đã nói viết mười bài, hoàn toàn không có một chút do dự, tựa hồ những ca khúc đó đã có sẵn ở trong đầu đối phương rồi vậy, tùy thời đều có thể lấy ra.
Thiên tài? Lưu Nhị Bảo có chút không thể tin được!
Nhưng mà ưu điểm lớn nhất của Lưu Nhị Bảo chính là không tùy ý nghi ngờ bạn bè của chính mình, đối phương chỉ cần dám nói thì hắn liền dám tin, tuy nhiên về điều kiện của đối phương hắn suy nghĩ một chút vẫn là cự tuyệt: “Mười bài hát thì quá nhiều, kỳ thật chúng ta chơi nhạc chỉ thuần túy thỏa mãn một chút tiếc nuối thời học sinh mà thôi, quay điện ảnh mới là công việc chính. Một bài hát khó viết bao nhiêu ta cũng hiểu rõ cho nên ta muốn ba bài là được rồi, về sau các MV của em dâu chúng ta bao, cũng không cần trả phí, giá cả chỉ theo thị trường mà thôi cũng không quá cao, dù sao đều do những công ty truyền thông bỏ tiền nên chúng ta cũng không khách khí. Nếu là ngày nào đó em dâu rời khỏi công ty truyền thông thì quay MV chúng ta không lấy một xu, toàn bộ bao hết!”
Nói chuyện phiếm cùng với Lưu Nhị Bảo thực sự vui sướng, bởi vì trong lúc ngươi suy nghĩ về vấn đề của hắn thì hắn cũng đang nghiêm túc suy nghĩ vấn đề của ngươi, cho nên đám người Lưu Nhị Bảo này tuy rằng kiêu ngạo nhưng cũng không thiếu bạn bè.
Chẳng qua điều mà Lưu Nhị Bảo không biết chính là, Nhâm Hòa viết một bài hát cũng không khó, chỉ là làm nhiệm vụ mà thôi…..
Hơn nữa gần đây cũng có thể nhìn ra được, ở giữa các nhiệm vụ lái xe tốc độ cao sẽ xen kẽ thêm những hạng mục linh tinh nữa, cũng không phải mỗi nhiệm vụ đều yêu cầu độ khó cực cao, Hệ Thống Thiên Phạt nắm giữ tiết tấu rất tốt khi tuyên bố nhiệm vụ cho hắn.
Nhâm Hòa viết ba bài hát cho hắn phỏng chừng sẽ phải làm hai nhiệm vụ đơn giản cùng với một nhiệm vụ có độ khó cao, vừa rồi hắn nói mười bài hát thực sự có chút hơi quá, bởi suy cho cùng làm liên tục mười cái nhiệm vụ thì cũng cực kỳ nhức trứng.
Nhâm Hòa nghĩ nghĩ rồi cười nói: “Được, nếu như Nhị ca nói như vậy thì ta cũng không suy nghĩ linh tinh nữa, cứ theo ngươi nói mà làm, ta cũng sẽ đảm bảo những bài hát của ngươi kinh điển không kém!”
Đối phương chơi nhạc rock, trong đầu của hắn cũng không thiếu những ca khúc thể loại này. Tuy rằng luôn có người bắt bẻ tới bắt bẻ đi về nhạc rock, nhưng Nhâm Hòa cho rằng nhạc rock là sử dụng tiết tấu âm nhạc mãnh liệt cùng hình thức hào hoa đi biểu đạt tình cảm, ở đây thứ quan trọng nhất chính là biểu đạt tình cảm mà không phải là biểu đạt bằng cách gì.
Cái gì mà tinh thần nhạc rock? Kỳ thật có rất nhiều tinh thần rock, ở giữa chúng nó có rất nhiều mâu thuẫn, nhưng chỉ cần chính mình vui vẻ là tốt rồi.
“Người anh em, cái khác ta không nói nhiều, nhưng nếu như ngươi có thể giúp ta hoàn thành giấc mơ viển vông này thì ngươi chính là anh em tốt của ta!” Lưu Nhị Bảo hưng phấn nói: “Ngươi không biết đâu trước kia ta tìm một nhà sáng tác nhạc để nhờ viết bài hát, đối phương cực kỳ kiêu ngạo, hắn hỏi ta, ngươi không phải một tên quay phim sao lại nghĩ đi hát? Mẹ nó ta lúc đó trực tiếp cho hắn cút. Hiện tại cảm thấy ngươi trâu bò hơn nhiều so với bọn họ, đám bọn họ cả đời viết nhạc cũng không nhiều bài hát hay bằng các ngươi hiện tại, trâu bò, thật sự là trâu bò!”
Sau khi Lưu Nhị Bảo ngắt máy buông điện thoại xuống thì nắm chặt tay hét lớn với đám người xung quanh: “Nhâm Hòa đã đáp ứng rồi, ba bài hát!”
Trong nhất thời tiếng hoan hô rung trời truyền ra từ trong nhà xưởng bỏ hoang mới được cải tạo, bọn họ là một đám người thuần túy, vui vẻ chính là vui vẻ, phẫn nộ chính là phẫn nộ, có người cảm thấy bọn họ sống quá ích kỷ, nhưng bọn họ cảm thấy như vậy mới là sống.
Bên phía Nhâm Hòa sau khi tắt máy thì Dương Tịch tò mò hỏi: “Đám người Lưu Nhị Bảo xác thực rất nổi danh trong ngành đấy, một tấm ảnh chụp đều là mười vạn cất bước, bao nhiêu người mời bọn họ quay MV cũng chưa thành công, vậy mà ngươi nói như thế đã xong rồi?”
“Ha ha, bởi vì chúng ta là bạn bè chứ sao!” Nhâm Hòa cười nói, cảm giác rất có thành tựu.
Hai người sau khi cơm nước xong thì nguyên bản Nhâm Hòa tính toán đưa Dương Tịch trở về, chỉ là lúc này hắn bỗng nhiên có dự cảm không tốt: Ngộ nhỡ đưa Dương Tịch trở về gặp mặt mẹ vợ thì làm sao?
Lúc này chính mình nếu không điệu thấp một chút mà cứ xông lên như thế thì chết dở, dù sao hắn cũng không phải liệt sĩ!
Đối phương chưa chắc sẽ làm gì mình, nhưng một tràng phê bình giáo dục và nghiêm cấm sau này là tất yếu, chính mình lúc này không cần thiếu đi thăm dò địa lôi, Tô Như Khanh cũng sẽ không giảng đạo lý với chính mình………
Cho nên Nhâm Hòa đưa Dương Tịch tới chỗ cách nhà khoảng 500 mét thì dừng lại, mắt nhìn Dương Tịch chậm rãi đi vào trong tiểu khu. Dương Tịch vừa đi vào trong thì Nhâm Hòa nhạy bén nghe được âm thanh của nàng: Mẹ, tại sao ngươi lại ở đây.
Sau đó nghe được âm thanh tức giận vang lên trong đêm tối an tĩnh: “Tên kia đâu? Ngươi bảo hắn tới gặp ta.”
Ông trời ơi, nguy hiểm thật, Nhâm Hòa trực tiếp quay xe chạy mất! Hắn còn nhìn thấy than ảnh của đối phương đuổi theo ra tiểu khu từ gương chiếu hậu, thời điểm này nhịn nhục là cần thiết, vì Dương Tịch, nhịn nhục cũng không phải việc lớn.
Kiểu này nếu như tương lai mỗi ngày Dương Tịch với mẹ nàng to tiếng thì kể cả Nhâm Hòa lại thích Dương Tịch hơn nữa thì phỏng chừng hai bọn họ cũng không thể thành công được.