TRUYỆN FULL

[Dịch] Ta Là Cao Thủ (Ta Là Đại Người Chơi)

Chương 157: Lưu Nhị Bảo thấp thỏm

Ngay sau khi hai người tìm được địa điểm để ăn uống thỏa thích thì bên cạnh có người bắt đầu thảo luận chuyện đêm nay, có thể nhìn ra được lần này thân phận của Dương Tịch bị công khai, chỉ trong thời gian rất ngắn đã dẫn tới chấn động không nhỏ.

Lúc này Dương Tịch cùng Nhâm Hòa đội mũ lưỡi trai lên một lần nữa, bắt đầu ngồi ở góc cửa hàng điệu thấp ăn uống, nên cũng không có ai nhận ra được bọn họ.

Nhưng có một điều mà Nhâm Hòa không biết đó là, mẹ vợ của hắn đã thực sự bạo tẩu……

Hai người ngồi ở quán ăn nhỏ không biết tên, hoàn toàn không để ý sóng gió mãnh liệt ở bên ngoài, có thể dự đoán được đang có vô số người tìm kiếm Dương Tịch.

Lúc này Dương Tịch mở điện thoại ra thì thấy vô số tin nhắn gửi tới, hơn nữa nàng chưa kịp xem nội dung tin nhắn là gì đã bị cuộc gọi từ một số lạ cắt ngang.

Dương Tịch nhíu nhíu mày rồi trực tiếp tắt máy, Nhâm Hòa vui cười hớn hở nói: “Nhất định là đã có người công khai số điện thoại của ngươi, suy cho cùng cũng có khá nhiều bạn học biết số điện thoại của ngươi, tuy nhiên đây cũng là hiện tượng bình thường, ngày mai đi làm hai số điện thoại mới đi, một cái để cho công ty quản lý, một cái là để liên hệ giữa bạn bè riêng.”

Dương Tịch vẫn chưa có khái niệm về sự nổi tiếng, rõ ràng thân phận mới vừa bị lộ mà thôi. Nàng còn chưa có lạc vào dòng người cảm thụ làn sóng mãnh liệt trên mạng nữa là, nhưng từ hàng trăm tin nhắn cùng cuộc gọi xa lạ đã làm nàng ý thức được, nàng hiện tại đã là minh tinh rồi!

Nhâm Hòa cảm khái nói: “Khẳng định ngươi sau này sẽ rất bận, vô số công ty đều đang chờ ngươi!”

“Ta không có dự định đi” Dương Tịch bình tĩnh nói: “Trước đó ta đã nói với ngươi rồi, ta chỉ muốn ca hát mà thôi, có hoạt động ca hát mới đi, còn về cái gì mà phỏng vấn, gameshow, quay quảng cáo,… Vẫn là bỏ đi!”

“Đấy đều là tiền đó!” Nhâm Hòa ngoài ý muốn nói.

“Không thiếu tiền!” Dương Tịch học ngữ khí lúc trước của Nhâm Hòa nói: “Ngươi không thiếu tiền, chẳng phải tương đương ta cũng không thiếu tiền sao?”

Nhâm Hòa dở khóc dở cười, hình như lời này cũng rất có đạo lý. Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, chỉ cần Dương Tịch đủ nổi tiếng, thì tiền thu vào của các buổi biểu diễn ca nhạc, tiền bán đĩa nhạc, tiền bản quyền, cũng đã không ít rồi.

Đối phương có thể suy nghĩ như vậy cũng khá tốt, nếu đánh mất bản thân mình trong tiền bạc mới là chuyện tiếc nuối, tuy rằng kiếp trước Nhâm Hòa chỉ mong hắn có thể bị đánh mất chính mình trong tiền tài, chỉ có điều không có cơ hội!

Cho nên mỗi người trong từng giai đoạn cuộc sống đều có suy nghĩ khác nhau, lúc không có tiền, đừng nói là đánh mất bản thân trong tiền bạc, chỉ cần làm màu thì kết cục tất nhiên là bị tự vả mặt mà thôi…….

Nhưng mà hiện tại Nhâm Hòa nghĩ tới một vấn đề khác, nếu như Dương Tịch không có dự tính tham gia quảng cáo, thì cũng ý nghĩa rằng đối phương còn có rất nhiều thời gian trống, chẳng qua là theo dự kiến cũng sẽ có rất nhiều bạn học theo đuổi…..

Chính mình đoán chừng không đi đến trước mặt nổi….

Hơn nữa cũng không thể tùy tiện xuất hiện được, bằng không thì mỗi ngày ồn ào cũng đủ mệt.

Lúc này điện thoại của Nhâm Hòa đột nhiên vang lên, thế mà là Lưu Nhị Bảo gọi. Nhâm Hòa buồn bực sao giờ này mà đối phương lại gọi điện thoại cho mình làm gì, hắn nhấc máy nói: “Sao thế anh Nhị?”

“Tê” Lưu Nhị Bảo hít một hơi thật sâu trong điện thoại: “Năng lực đặt biệt hiệu của ngươi đúng là không tầm thường đấy, người ta đều thường gọi ta là anh Bảo!”

“Nói chuyện chính…..”

“À….. Ta vừa mới lướt Internet một vòng, có chuyện muốn nói cho ngươi, có một cô gái hát ở quán bar rất nổi tiếng gần đây, ngươi có biết không?” Lưu Nhị Bảo tựa hồ đang lựa lời để nói.

“Ừm, biết chứ!” Nhâm Hòa bình tĩnh nói.

“À…. Cái kia…. Nàng hát chín bài hát kia thật dễ nghe! Ngươi có nghe qua sao?” Lưu Nhị Bảo hỏi.

“Ừm, nghe hết!” Nhâm Hòa tiếp tục bình tĩnh trả lời.

Giờ phút này Lưu Nhị Bảo đang ở đại bản doanh của bọn họ bỗng đứng dậy đi hai bước lại hỏi: “Người anh em ngươi đang ở đâu thế, ta mời ngươi đi uống rượu được không?”

“Ta vừa đi làm một chút chuyện nên hơi mệt nên hôm nay không uống rượu nữa.” Nhâm Hòa trả lời, trong giọng nói cất giấu một chút ý cười, hắn đang chờ lời phía sau của Lưu Nhị Bảo.

Lưu Nhị Bảo lúc này đi thêm vài bước nữa rồi bỗng nhiên đứng lại, giống như rất là quyết tâm hỏi: “Ta có xem qua ảnh chụp của cô gái kia…… À thì….. Hình như hôm qua ta mới gặp qua…. Ngươi hiểu ý của ta chứ?”

“Hiểu.”

“Người anh em, ngươi nói thật cho ta, em dâu gọi là Dương Tịch phải không?” Lưu Nhị Bảo rốt cuộc nói ra vấn đề mà hắn muốn hỏi ngay từ đầu, sau khi hắn gào cả buổi tối thì nhìn thấy tin tức nói rằng nữ ca sĩ thần bí lộ diện, nhưng sau khi hắn thấy ảnh chụp thì lại cảm thấy không thích hợp, tuy rằng bọn họ hôm qua có gào thét cả ngày, nhưng cũng không có uống rượu, bọn họ vẫn thanh tỉnh!

Hơn nữa hắn còn cẩn thận đánh giá qua Dương Tịch nữa, bằng không vì sao hắn sẽ mời Dương Tịch đi làm người mẫu quảng cáo chứ. Cho nên sau khi nhìn thấy bức ảnh kia hắn đã nhận ra ngay là Dương Tịch, chỉ là hắn lại có chút không thể xác định, suy cho cùng 9 bài hát kia hắn đều đã nghe rất nhiều, thậm chí có thể nói hắn đột nhiên chuyển sang ca hát là do ảnh hưởng của bài “Đi đại lý”!

Một cái học sinh trung học có thể chơi thể thao cực hạn trâu bò như vậy hắn cảm thấy chính mình có thể tiếp thu, nhưng bây giờ lại chui ra thêm một thiên tài âm nhạc, hắn cảm thấy dung lượng não của chính mình có chút không đủ dùng!

Lưu Nhị Bảo nói xong thì lẳng lặng nghe điện thoại, chờ đợi Nhâm Hòa hồi đáp lại……..

Nhâm Hòa bình tĩnh trả lời: “Ừm, gọi là Dương Tịch.”

Năm chữ này rơi vào lỗ tai của Lưu Nhị Bảo chẳng khác nào sấm sét nổ vang vậy, điều này đã nghiệm chứng phỏng đoán của hắn, cũng châm lửa cho hi vọng nào đó trong hắn!

“Mẹ nó nữa” Lưu Nhị Bảo bỗng nhiên quát to với nhưng anh em xung quanh: “Thật là hai người bọn họ, các ngươi nói xem anh em Nhâm Hòa của chúng ta có trâu bò hay không!”

“Trâu bò!” Đám người bỗng nhiên rống to thiếu chút nữa làm cho Nhâm Hòa bị dọa rơi điện thoại xuống đất!

Ngay sau đó Lưu Nhị Bảo kích động nói với Nhâm Hòa phía đối diện: “Người anh em, ngươi biết ta hiện tại đang chơi nhạc đúng không, tuy rằng thường ngày thích khoác loác khoe khoang cùng với ngươi, nhưng kỳ thật ta biết rõ chính mình như thế nào, lúc trước không biết ngươi là lỗi của ta, những lời chém gió của ta ngày trước đều là đánh rắm, chính ta cũng cảm thấy xấu hổ cho bản thân, nhưng nghiêm túc mà nói, chúng ta thật sự là yêu âm nhạc, lúc trước học cấp ba từng có ước mơ thành lập một đoàn nhạ rồi, kết quả viết bài hát không ra cái gì cả, chúng ta lại khinh thường hát những bài của người khác, quá là hạ thấp, kể cả đối phương mời ta hát thì ta cũng cảm thấy bị hạ thấp, bởi vì đấy không phải là đồ của mình. Ta nói cái này ngươi có hiểu không?”

“Hiểu.” Nhâm Hòa cười cười trả lời, tính tình của đám người này hắn đã sớm hiểu rõ rồi, tâm cao khí ngạo, bất quá hắn cũng có vốn liếng để kiêu ngạo, nếu ở phương diện điện ảnh mà nói, bọn họ xác thật là đoàn đội cực kỳ trâu bò, không gì sánh nổi.

Lưu Nhị Bảo thấp thóm nói: “Ta có một mong muốn, ngươi xem mười ca khúc trong album của em dâu cũng viết xong rồi….. Sau này có thể giành chút thời gian viết cho chúng ta một bài được không? Một bài là đủ! Sau này các MV của em dâu chúng ta bao hết, thiết bị có sẵn, không cần tiền cũng làm!” Nói tới đây Lưu Nhị Bảo có chút không tự tin, hắn thật sự muốn làm một bài hát của riêng bọn họ, gọi là mộng tưởng của thiếu niên cũng không quá, ở ngay lúc này thậm chí hắn còn buông xuống kiêu ngạo của phương diện quay chụp điện ảnh.

Lưu Nhị Bảo hít một hơi thật sâu: “Chỉ một mà thôi, có được hay không?”

Hai bên lúc này lâm vào trầm mặc, Lưu Nhị Bảo lại khẩn trương, hắn không sợ bị từ chối, chỉ sợ trầm mặc mà thôi, trầm mặc là có rất nhiều khả năng, có lẽ sẽ cự tuyệt, có lẽ sẽ đồng ý, ai cũng không biết đối phương sẽ nói gì trong giây tiếp theo, mà Lưu Nhị Bảo chỉ có thể chờ đợi.

Lúc này Nhâm Hòa bỗng nhiên cười nói: “Nếu viết một bài thì ta cũng ngại chiếm tiện nghi của các ngươi, ngươi cứ kiên nhẫn chờ cho album này ra xong, nhưng mà phải nói trước, MV sau này của Dương Tịch tất cả đều là do các ngươi bao, ta một đồng tiền cũng sẽ không bỏ ra đâu nhé!”