TRUYỆN FULL

[Dịch] Ta Là Cao Thủ (Ta Là Đại Người Chơi)

Chương 156: Dương Tịch không nhiễm bụi trần

Trong chuyện này, đám người vui mừng nhất chính là nhóm công ty truyền thông, bởi vì rốt cuộc bọn họ cũng biết được tin tức về thân phận của Dương Tịch.

Còn về thiếu niên kia, bọn họ cũng có nghe nói thông qua bạn bè, cho nên cũng minh bạch nhưng mà cũng không quá ảnh hưởng, thiếu niên này rõ ràng không nghĩ tiến vào giới giải trí, cái này không phải là đúng ý bọn họ sao?

Thời buổi này một nữ minh tinh khẳng định sẽ đáng giá hơn tổ hợp nam nữ minh tinh!

Đám cá mập truyền thông càng nghĩ càng hưng phấn, chỉ hận hiện tại không thể chạy tới đoạt người! Hiện tại bọn họ chính là quan hệ cạnh tranh, chín bài hát trước đó của Dương Tịch đều rất nổi tiếng, nếu như cướp được Dương Tịch thì chẳng khác nào có được cây rụng tiền, làm gì có ai sẽ bỏ qua cơ hội này cơ chứ?

Chỉ có điều…… Bọn họ ai cũng không tìm được Dương Tịch!

Số điện thoại của đối phương đã có được từ bạn bè của nàng, chỉ là không thể nào gọi được, trực tiếp tắt máy.

Cái này là như thế nào, đám người chỉ có thể tự dựa vào bản lĩnh của mình, có người thông qua quan hệ lấy được số điện thoại của Tô Như Khanh!

Nhưng mà sau khi nói rõ ý đồ thì Tô Như Khanh trực tiếp tắt điệ nthoaji, làm cho tổng giám đốc của công ty truyền thông này mộng bức, tình huống là thế nào đây, mọi người đều là người làm ăn với nhau, dù thế nào thì cũng cho nhau mặt mũi chứ!

Chỉ là bọn họ không biết chính là, mấy ngày nay Tô Như Khanh căn bản không có lên mạng, cho nên sau khi nàng nghe được thông tin Dương Tịch tiếp tục đi hát qua điện thoại, phản ứng đầu tiên của nàng chính là truy sát Nhâm Hòa!

Nếu như không thể trói lại treo lên đánh tên lưu manh lừa gạt con gái của nàng, thì Tô Như Khanh cảm thấy đêm nay nhất định ngủ không yên!

Nàng còn đặc biệt xem tin tức trên mạng, tin tức về con gái của nàng đã bay đầy trời, khắp nơi cũng đang thảo luận về bạn trai của Dương Tịch, cái này có thể nhịn sao?

Tô Như Khanh lập tức gọi điện thoại cho Dương Ân, sau khi đối phương nghe máy thì bắt đầu nổi giận nói: “Ngươi trông con gái của ta như thế nào? Nàng yêu đương như vậy ngươi cũng không biết hả?”

Vẻ mặt Dương Ân mộng bức: “Không phải chứ! Tiểu tử kia lúc nói về chuyện này thực sự rất thành khẩn mà!”

Tút….. Tô Như Khanh trực tiếp tắt máy, chỉ để lại Dương Ân nhức hết cả trứng….. Thật sự là rất thành khẩn mà!

……..

Mà sau khi Nhâm Hòa rời khỏi quán bar thì quyết định lui lại, cũng không phải lui lại Lạc thành mà là trốn vào trong khách sạn, suy cho cùng cuộc tuyển chọn diễn viên của Côn Luân còn chưa xong nữa. Hắn biết chỉ cần thân phận Dương Tịch công khai, Tô Như Khanh biết được tin tức thì chính mình không có cách nào lừa gạt con gái của nàng nữa!

Lần trước dẫn nàng đi, Tô Như Khanh sắp bạo tẩu rồi, huống chi đối phương căn bản không thích để Dương Tịch đi hát, ấy vậy mà chính mình lại tự tay đưa Dương Tịch lên tận bầu trời.

Lúc này thù mới hận cũ cùng nhau tính toán, chính mình nếu không chạy thì phỏng chừng phải bỏ mạng ở Kinh Đô mất thôi!

Hiện tại còn không thích hợp chính diện giao phong với mẹ vợ, hoặc là nói thận phận của hắn vốn chú định là ở trong hoàn cảnh xấu rồi, chẳng lẽ con rể trực diện với mẹ vợ sẽ có kết quả tốt sao? Điều đó khẳng định là không thể.

Cái loại giám đối mặt trực diện với mẹ vợ, thông thường cuối cùng cũng sẽ mất đi vợ của mình luôn……

Bất quá Nhâm Hòa khi lui lại còn phải xử lý vấn đề thân phận của mình sẽ có thể bị lộ, hắn cho tới bây giờ đều không xem thường lực lượng của truyền thông, không quan tâm ngươi ẩn tàng sâu bao nhiêu, người ta nếu muốn tìm ra thì khẳng định sẽ tìm được, cho nên Nhâm Hòa cần phải tìm một tấm bùa hộ mệnh cho chính mình.

Tấm bùa hộ mệnh này chính là Chu lão, liệu còn có ai càng thích hợp hơn hắn chứ? Cha của hắn ở Lạc thành còn dễ nói chuyện, nhưng ra ngoài Lạc thành thì còn ai quan tâm chứ?

Nhưng Chu Vô Mộng thì không giống nhau, đó chính là nhân vật quan trọng trên toàn bộ Trung Quốc, mọi người đều muốn bán chút mặt mũi.

Lúc Nhâm Hòa nói chuyện này với Chu lão, hắn cũng không có mở miệng đáp ứng, chỉ hỏi Nhâm Hòa khi nào mới có thể đưa cho hắn “Truy phong tranh”, lúc nghe được điều này thì mặt Nhâm Hòa lập tức đen xụ.

Đây chính là lão hồ ly mà, đúng là cơ hội, loại thời điểm này mà vẫn quay ra đâm mình một dao thì mới chịu giúp, nhưng Nhâm Hòa suy xét đối phương sốt ruột đi làm công ích, cho nên cũng lập tức nói, 10 ngày sau nhất định sẽ có, lúc này Chu lão mới cảm thấy mỹ mãn đáp ứng yêu cầu của Nhâm Hòa, hơn nữa còn khuyên hắn đừng làm những việc không đứng đắn nữa, viết văn mới là chuyện tốt.

Nhâm Hòa quả thực không nghĩ đến hắn, quyển sách “Truy phong tranh” này tổng 22 vạn từ, 10 ngày thời gian nghĩa là Nhâm Hòa phải mất trên dưới 3 giờ đồng hồ, mỗi giờ phải biết 7000 từ, đối với việc chỉ cần viết ra từ trong ký ức thì vẫn có thể chấp nhận được, lúc Nhâm Hòa sáng tác Thần thư cũng đạt được 5000 từ một giờ rồi, mà chuyện này còn phải nhanh hơn nhiều so với sáng tác.

Từ sau khi bảng xếp hạng của Thần thư tiến vào mười vị trí đầu thì không có bạo chương qua, mỗi ngày ổn định cập nhật vào lúc canh ba, 6000 chữ, cho nên hắn cũng được người đọc đặt biệt hiệu là bào canh ba…… Mà bút danh khi viết thần thư của hắn là Ngốc hươu bào.

Nói tới thì hắn mới nghĩ đến một chuyện, kiếp trước ngoại hiệu của “Tiểu thịt tươi” Lộc Hàm cũng gọi là “Ngốc hươu bào”! Đây là chuyện trước đó hắn không có chút ý, chỉ là sau khi đạt được siêu ký ức mới nhớ lại.

Được rồi, nếu như đã tìm người ta trợ giúp thì cũng nên tranh thủ thời gian viết ra “Truy phong tranh” đi, càng nhanh làm ra thì càng nhanh có tiền chảy vào quỹ Thanh Hòa để làm từ thiện.

Nhâm Hòa đi ở con đường sau quán bar, lúc gỡ mũ lưỡi trai xuống, vẫn không có ai nhận ra hắn. Con đường này về đêm vẫn rộn ràng nhốn nháo, cả trai lẫn gái đều đang tự tìm lấy phóng túng sau khi bị cuộc sống tra tấn, mà Nhâm Hòa thì lại bắt đầu hiển thị cảm giác cô độc bất thình lình này.

Ở thế giới song song này Nhâm Hòa cũng không có quá nhiều bạn bè, Hứa Nặc tính một cái, Hoàng Phủ Nhật tính một cái, Hạ Vũ Đình tính nửa cái, Đoạn Tiểu Lâu tính một cái.

Hắn cảm thấy đây là chuyện bình thường không có gì tốt phải cảm khái cả, nhưng cảm giá cô độc đột nhiên đánh úp này lại làm hắn có chút tiêu điều, đại khái đây chính là sinh hoạt của mình đi, thời gian mà có Dương Tịch sẽ chậm rãi giảm bớt.

Chỉ là tỉ lệ gặp mặt mà thôi, không phải tình cảm.

Cái này giống như một người ở trong cuộc sống của hắn rút ra mấy mảnh vậy, làm cho nơi đó trở nên vắng vẻ.

Nhâm Hòa đi tới nơi dừng xe của chính mình, mở cửa chuẩn bị lên xe, hắn cảm thấy chính mình hiện tại có lẽ nên đi ăn một bữa ăn khuya, sau đó trở lại khách sạn ngủ một giấc thật tốt.

Trước khi ngủ có thể xem TV, tìm kiếm xem có tiết mục thú vị gì không, sau đó dựa vào đầu gối của chính mình mơ màng chìm vào giấc ngủ.

Con người phải tự học cách chịu đựng cảm giác cô độc, không phải sao? Nhâm Hòa tự giễu cười nghĩ, đây đều là lựa chọn của chính mình, ra vẻ làm cái gì chứ?

Nhưng mà lúc này phía sau hắn bỗng truyền tới tiếng bước chân kịch liệt, có một người đang uyển chuyển nhẹ nhàng chạy về phía hắn, ngay từ đầu Nhâm Hòa không có chú ý tới, nhưng từ từ hắn lại cảm giác có chút không thích hợp, bởi vì tiếng bước chân kia cực kỳ quen thuộc.

Hắn trực tiếp xoay người lại, chỉ thấy hình bóng quen thuộc kia đột nhiên dừng lại trước mặt hắn, Nhâm Hòa ngây ngẩn cả người hỏi: “Tại sao ngươi lại không nghe lời ta chứ, không phải nói là ngươi ở lại hát nốt bài “Gặp được” sao?”

“Bỗng nhiên đói bụng, muốn mang người đi ăn đêm được chưa?” Dương Tịch cười nói, nàng lúc này dưới ánh đèn đường ne ông không nhiễm một chút bụi trần, tóc mày đen quyến rũ từ đầu rủ tới bên hông, rung động theo từng nhịp hô hấp của Dương Tịch, chiếc giày nhỏ trên chân hiện lên có chút đáng yêu.

Quá sạch sẽ, sạch sẽ tới mức làm người đau lòng.

Nhâm Hòa bỗng nhiên cười, cái gì mà cảm giác cô độc chó má, hắn chỉ nghĩ qua muốn đưa đối phương đi hoàn thành ước mơ, chỉ cảm thấy nếu như có thể trợ giúp đối phương hoàn thành ước mơ là có thể thỏa mãn cảm giác hư vinh của người xuyên việt như hắn, nhưng hắn trước nay đều chưa từng hỏi qua sự lựa chọn của Dương Tịch. Hắn từ trước tới nay đều chỉ tự hỏi chính mình có thể làm gì vì Dương Tịch, lại chưa từng suy nghĩ qua Dương Tịch sẽ vì mình mà nguyện ý làm cái gì, bởi vì hắn minh bạch yêu là không phải sự đòi hỏi.

Nhưng mà tựa hồ thời khắc này hắn muốn tình yêu oanh oanh liệt liệt này được chứng minh, hắn chờ mong qua, nhưng lại không cố tình đi nghiệm chứng xem rốt cuộc Dương Tịch coi trọng mối quan hệ của hai người như thế nào, nhưng hiện tại đã không còn cần đáp án nữa, bởi vì đáp án chính ở trước mặt hắn.

Thật giống như trước đó Dương Tịch chưa bao giờ đòi hỏi Nhâm Hòa phải vì nàng làm cái gì, đối phương ở thời điểm nguy hiểm nhất lại xuất hiện bên cạnh chính mình, đó chính là thời khắc vui sướng nhất.

Dương Tịch nghịch ngợm cười nói: “Bài hát thì lúc nào cũng có thể hát, giữ lại một bài để bọn họ chờ mong cũng không tồi đúng chứ, ta đói bụng rồi, chúng ta mau đi ăn gì đó đi!”