Diệp Thành Tân như một đứa cháu đích tôn nghênh đón Lưu Tiểu Viễn vào phòng khách nhà họ Diệp, cho Lưu Tiểu Viễn ngồi vào vị trí đầu tiên, Diệp Thành Tân ngồi bên dưới, cười tươi như hoa, chờ Lưu Tiểu Viễn nói chuyện.
Lưu Tiểu Viễn kể lại chuyện cỏ thuần dương một lần, nói: "Các người nhà họ Diệp giúp tôi đi khắp nơi để hỏi thăm tung tích cỏ thuần dương, hễ có tung tích của cỏ thuần dương thì lập tức báo cho tôi biết."
Diệp Thành Tân vội vàng gật đầu nói: "Yên tâm, tôi chắc chắn sẽ phân phó xuống dưới, chắc chắn sẽ để mọi người trong nhà họ Diệp đi hỏi thăm tung tích cỏ thuần dương."
"Được rồi, hôm nay đến đây chỉ có chuyện này, tôi đi trước." Lưu Tiểu Viễn đứng dậy, sau đó đi ra khỏi phòng khách nhà họ Diệp.
"Lưu tiên sinh, anh xem sắp đến giờ ăn trưa rồi, có muốn ăn trưa xong rồi hãy đi không?" Diệp Thành Tân cười tươi rói giữ lại nhưng thật ra trong lòng ông ta không hề muốn Lưu Tiểu Viễn ở lại ăn trưa.