"Anh rể, anh về làm gì? Em ngủ ở sofa là được rồi!" Phương Trình Bạch cười hì hì kéo tay Lưu Tiểu Viễn nói.
Lưu Tiểu Viễn hỏi: "Cậu ngủ sofa, vậy tôi ngủ ở đâu?"
Phương Trình Bạch cười hì hì nhìn Lưu Tiểu Viễn nói: "Anh rể, anh còn đùa em nữa phải không, anh còn ngủ ở đâu, đương nhiên là phòng chị họ em rồi, đều là đàn ông với nhau cả, anh đừng giả vờ trong sáng trước mặt em."
Tôi giả vờ trong sáng cái đầu cậu, tôi với chị họ cậu không có một xu quan hệ, nhiều nhất chỉ là nắm tay một cái mà thôi.
"Yên tâm đi anh rể, em ngủ rất say, cho dù sét đánh cũng không tỉnh." Phương Trình Bạch cười nói.