Lưu Tiểu Viễn mở to mắt nhìn gã này, gã này bị bệnh à?
"Này, ông không sao chứ? Có cần tôi đưa ông đến khoa thần kinh của bệnh viện để khám không?" Lưu Tiểu Viễn hỏi.
Người đứng đầu lắc đầu nói: "Không cần không cần, cao nhân, tôi có chút chuyện muốn nhờ cậu giúp đỡ, cao nhân."
Lưu Tiểu Viễn xua tay nói: "Tôi không phải là cao nhân gì cả, ông hiểu lầm rồi."
Người đứng đầu kiên định nói: "Cao nhân, tôi sẽ không hiểu lầm đâu, cậu chính là cao nhân, nếu cậu không phải là cao nhân thì tại sao cậu lại có thể dễ dàng bẻ gãy còng tay thành mấy khúc, cao nhân đừng giấu tôi nữa."