Tất cả mọi người đều là một đầu dấu chấm hỏi.
Trong mắt trái của bọn họ, Lâm Phong có thể nhìn thấy chữ "mờ", còn mắt phải là chữ "mịt".
Ghép lại với nhau, chính là mờ mịt.
Bảy người nhóc tỳ đều lộ vẻ mặt cứng đờ, ngây ngốc nhìn sư tôn nhà mình, trong mắt ngoại trừ mờ mịt vẫn là mờ mịt.
"Đời người, đúng là tịch mịch như tuyết!" Lâm Phong lộ vẻ mặt chán nản, ngửa mặt lên trời thở dài.