"Tử Ngưng tỷ…" Nghe được thanh âm của Lạc Khinh Vũ, xác định là tiểu nha đầu tự mình truyền âm mà không phải những người khác nhận được tinh thạch truyền âm, Lâm Phong liền ngắt đi pháp lực của mình, những lời nói riêng tư của tiểu cô nương, hắn không có ý định nghe lén.
Nhưng hắn không muốn nghe, lại có người chủ động muốn nói cho hắn biết.
Nhìn Quân Tử Ngưng trước mặt vẻ mặt đầy xoắn xuýt, Lâm Phong bỗng dâng lên một trực giác chẳng lành: "Có chuyện gì?"
Đôi mày liễu thanh tú của Quân Tử Ngưng lúc này nhíu chặt lại thành một đường, đối diện với Lâm Phong, ấp úng nói: "Tiền bối, muội… Muội có chuyện muốn nói với ngài nhưng lại không biết nên mở lời như thế nào."
Liên tưởng đến Lạc Khinh Vũ vừa rồi dùng pháp lực truyền âm, nhìn Quân Tử Ngưng xoắn xuýt muốn chết trước mắt, Lâm Phong cũng âm thầm rùng mình, ngoài mặt vẫn điềm nhiên như không có việc gì nói: "Có chuyện gì, cứ nói thẳng."