Đối mặt với sự chất vấn của mọi người, Mã Hưng Bang không hoảng loạn chút nào: “Sở dĩ ta dám nói năng lực tiên tri của hắn là giả, đương nhiên là do ta có bằng chứng chắc như đinh đóng cột, Phương Hưu, nếu như ta không đoán sai, thì năng lực của ngươi hẳn là gây tổn thương cho người khác, hơn nữa còn khiến đối phương cảm nhận sự thống khổ phải không?”
Lời vừa nói ra, bầu không khí yên tĩnh trong một giây.
Một giây sau, Dương Minh ôm bụng cười to phá vỡ sự yên tĩnh trong phòng.
"Ha ha ha… cố vấn Mã, ngươi đúng là thiên tài đấy, ta phục ngươi rồi, người từ tổng bộ đến đều hài hước như vậy hả? Nếu như ngươi muốn hãm hại Phương Hưu, thì bịa cũng bịa cho giống thật chút đi, gây tổn thương cho người khác còn khiến cho đối phương cảm thấy thống khổ á?”
“Ha ha ha… đó là năng lực quần què gì vậy? Toàn nói nhảm không, nếu như xếp hạng năng lực của ngự linh sư thì cái năng lực xàm xí đó nhất định xếp thứ nhất từ dưới đếm lên, ngươi nghĩ ra được cũng hay, nếu đúng như lời ngươi nói, vậy ai cũng là ngự linh sư rồi còn gì, bởi vì ai cũng có năng lực làm tổn thương đến người khác khiến đối phương cảm thấy thống khổ.”