"Ê... sao chép với đánh cắp khác gì nhau?" Dương Minh có chút cạn lời.
Mã Hưng Bang cười ngạo nghễ: "Sao chép là giống hệt như đúc, còn đánh cắp có thể dựa trên cơ sở vốn có ban đầu để sáng tạo thêm cho bản thân, cái đó sao có thể quơ đũa cả nắm được?"
Mọi người bỗng cảm thấy chẳng còn gì để nói, khó trách hắn ta nói may mắn thành vận may, cấp tốc nói thành tật tốc, đây mẹ nó hắn ta chỉ cần thay một cái tên mới là xem thành của mình rồi?
Trong lúc mọi người đang mỉa mai chế giễu, thì Phương Hưu nhận ra chỗ đáng sợ của năng lực đánh cắp, mặc dù nghe thấy có chút buồn cười nhưng năng lực này lại vô cùng biến thái.
Như Mã Hưng Bang nói thì sao chép cũng chỉ là sao chép, cố gắng hết sức thì cũng chỉ giống y hệt đối phương mà thôi. Nhưng đánh cắp thì khác, có thể dựa ngay trên cơ sở vốn có để sáng tạo nên cái mới, cũng có thể gọi là cường hóa, nếu mà biến tấu giỏi nói không chừng còn mạnh hơn người bị sao chép năng lực kia.