“Nhìn thấy tương lai thì sao nào? Phương Hưu, khi ngươi đeo còng tay lên, ngươi đã là miếng thịt nằm trên thớt rồi.”
Nói xong hắn ta ấn điều khiển từ xa ở trong túi.
“Ha ha ha... Phương Hưu, cảm nhận được chưa, đây là Ức Linh tề vô cùng quý giá, chỉ một chút thôi là đủ để ngươi làm người bình thường một tiếng đồng hồ, bất kể ngươi có lá bài tẩy gì cũng không thể gây ra được sóng gió.”
Đối mặt với Ôn Dương đang cười lạnh, Phương Hưu vẫn bình thản như cũ, thậm chí hắn còn thờ ơ hỏi ngược lại: “Nói không sai, vậy ngươi cảm nhận được chưa?”
Ôn Dương sửng sốt, ta cảm nhận được gì cơ? Ta nên cảm nhận được gì?