"Bạn đã từng đến đó rồi sao?" Bạch Huyên hỏi.
"Đã từng đến một lần." Lư Tĩnh đang nói thì đột nhiên nhận được thông báo hệ thống, yêu cầu cô nhận một cuốn sổ tay nghi thức người chơi.
Bạch Huyên lấy làm kinh ngạc nhìn cuốn sổ tay: "Sổ tay nghi thức?"
Cô mở ra xem thử, bên trong viết khá chi tiết.
Sổ tay nhập môn cho người mới chơi kịch bản giết người.
1. Không bỏ cuộc giữa chừng.
Kịch bản giết người là trò chơi tập thể, bỏ cuộc giữa chừng sẽ ảnh hưởng đến trải nghiệm chơi game của những người khác.
2. Không xem trước các thảo luận liên quan đến kịch bản.
Kịch bản giết người là trò chơi một lần, một kịch bản, có người chơi trước cũng có người chơi sau, xem trước tiết lộ nội dung sẽ ảnh hưởng đến trải nghiệm chơi game của bạn và những người khác.
3. Đọc kỹ kịch bản, nhập vai vào nhân vật mà mình đóng.
...
4. Không tự tiết lộ, không phát biểu trực diện.
...
5. Nghiêm cấm tiết lộ nội dung.
...
Từng yêu cầu nghi thức khiến Bạch Huyên và những người khác càng đọc càng cảm thấy mới lạ.
Lúc này, một nhân vật AI xuất hiện trước mặt họ: "Xin chào, tôi là MC [Tiểu Quả] của trò chơi kịch bản giết người lần này, tiếp theo tôi sẽ dẫn dắt các bạn bước vào thế giới kịch bản giết người."
[Tiểu Quả] nói xong, bắt đầu phát kịch bản, Bạch Huyên nhìn kịch bản trên tay có ghi tên [Khương Thu Tự] thì hơi chút ngơ ngác.
Mở kịch bản ra xem, ngay lập tức nhìn thấy "Phương Diểu đã chết", cô ấy càng ngơ ngác hơn.
Quả nhiên, ngẩng đầu lên, những đồng nghiệp xung quanh cũng đang ngơ ngác, trên trán mỗi người dường như đều có dấu chấm hỏi, đa phần đều nghĩ đến cùng một chuyện.
Công ty giải trí Tinh Không có ý gì, Phương Diểu định làm gì đây?
"Chắc chắn không được cho người khác xem kịch bản trên tay mình nhé." [Tiểu Quả] nhắc lại: "Bây giờ mọi người hãy theo tôi."
[Tiểu Quả] nhiệt tình dẫn đám người đang không hiểu gì đi đến hiện trường vụ án của Phương Diểu: "Đây, chính là hiện trường vụ án."
"Hiện trường vụ án?"
"Chết thảm quá!"
[Tiểu Qua] dẫn mọi người: "Được rồi, bây giờ mọi người hãy tiếp tục đọc kịch bản nhân vật trên tay, sau đó có thể tự do thu thập chứng cứ tại hiện trường vụ án."
Sau khi tạo xong bối cảnh, Phương Diểu đã thêm phần thu thập chứng cứ trên cơ sở kịch bản gốc, như vậy có thể tăng cường tính tương tác và nhập vai của người chơi.
Đọc kịch bản, Bạch Huyên và những người khác thầm kêu trong lòng, đây sao có thể gọi là "Vụ án giết người của đoàn du lịch rừng rậm" được, phải gọi là "Bí mật của công ty giải trí Tinh Không - Phương Diểu không phải người", cuối cùng anh đã làm bao nhiêu chuyện xấu!
May mà mọi người đều có não, biết chỉ là bịa đặt, không phải thật, đối với việc Phương Diểu lấy tự sáng tác chính mình, còn khiến hình tượng của mình tệ như vậy, bọn họ chỉ có thể cảm thán một câu "không hổ là anh."
Đọc xong kịch bản, lại tiến hành thu thập chứng cứ theo sự hướng dẫn của Tiểu Qua, Bạch Huyên và những người khác cũng hiểu được trò chơi này chơi như thế nào.
"Đây là trò chơi suy luận nhiều người chơi à?"
"Ừ, mục tiêu cuối cùng là tìm ra hung thủ trong số chúng ta."
"Xem ra ý của kịch bản giết người là kịch bản phá án, mỗi người đóng một vai trong kịch bản, cách chơi khá mới lạ."
Bạch Huyên thấy những người khác thảo luận về nội dung không liên quan đến kịch bản, liền nhắc nhở: "Đừng nói linh tinh."
Lư Tĩnh phụ họa: "Đúng vậy, phải tôn trọng nghi thức cơ bản của kịch bản giết người."
"Được, , được, chúng ta tiếp tục."
Sáu người rất phối hợp với [Tiểu Qua], theo quá trình diễn ra, dần dần có cảm giác nhập vai, bọn họ đắm chìm vào cốt truyện.
Sau khi nhập vai, những câu chuyện phiếm ít đi, những phân tích và tranh luận nhiều hơn, giọng nói cũng lớn hơn, bọn họ chỉ trích cũng như nghi ngờ lẫn nhau, hoàn toàn không nhận ra thời gian đã trôi qua.
Đi hết toàn bộ quá trình, [Tiểu Quả] nói với bọn họ: "Sau nhiều vòng tìm kiếm bằng chứng và thảo luận, các vị hẳn đã có câu trả lời của riêng mình, bây giờ hãy chỉ ra hung thủ mà các vị cho là đúng!"
[Tiểu Quả] nói xong, bảng bình chọn xuất hiện trước mặt sáu người.
Sáu người vừa bỏ phiếu vừa không quên chỉ trích cũng như công kích lẫn nhau, thậm chí còn thề thốt.
Có người nhìn Lư Tĩnh: "Chính là cô, chắc chắn là cô, nếu không phải cô thì hôm nay tôi sẽ trồng cây chuối ăn cơm."
Lư Tĩnh không sợ: "Được thôi, hôm nay anh ăn chồng cây chuối ăn cơm, tôi trả tiền cơm cho anh."
Có người hận sắt không thành thép: "Hai người các ngươi công kích nhau làm gì, là Bạch Huyên... còn gì, chính là Khương Thu Tự giết, nghe tôi này, bầu cô ấy!"
Bạch Huyên vội vàng phủ nhận: "Không phải tôi, các người có não không vậy!"
"Chính là cô, chính là cô."
"Đừng giả vờ nữa, chính là cô." Vẫn có người hiểu chuyện.
"Bầu tôi chắc chắn thua!" Bạch Huyên quả quyết.
Bỏ phiếu đi bỏ phiếu lại, cuối cùng Bạch Huyên nhận ba phiếu, bị chỉ đích danh là hung thủ.
Có người lập tức hỏi [Tiểu Quả]: "Đúng không?"
Kết quả chưa được công bố, Bạch Huyên vẫn cố chống chế: "Đúng cái gì mà đúng!"
[Tiểu Quả] khoa tay múa chân rồi hai tay chống cằm, giả vờ suy nghĩ một lúc rồi chỉ tay về phía Bạch Huyên: "Sự thật chỉ có một, cô chính là hung thủ!"
"Tôi đã nói là cô mà!" Ba người bỏ phiếu đúng suýt nữa thì nhảy cẫng lên.
Lư Tĩnh nhìn một đồng nghiệp khác: "Trồng cây chuối ăn cơm, đừng quên đấy!"
"Tại sao lại là cô ấy vậy."
"Đúng vậy, không thể nào?”