TRUYỆN FULL

Ngươi Lại Thông Quan ?! (Bản Dịch)

Chương 139: Tính nghiêm trọng của vấn đề

Ngoài Bạch Huyên ra, hai người còn lại không bỏ phiếu đều tỏ ra nghi ngờ.

Khi bọn họ đang nói chuyện, [Tiểu Quả] lại lên tiếng: "Chúc mừng các bạn đã chỉ định đúng hung thủ, câu chuyện ‘Vụ án giết người của đoàn du lịch rừng rậm’ đến đây là kết thúc, các bạn có cần Tiểu Quả tổng kết lại sâu hơn không?"

"Có cần không?"

"Tổng kết lại đi."

Sau khi bàn bạc, mọi người quyết định tổng kết lại.

[Tiểu Quả] lập tức kể lại kịch bản của từng người, vạch trần rõ ràng những mâu thuẫn của họ, mốc thời gian cụ thể vào đêm xảy ra vụ án và thủ đoạn giết người.

"Tổng kết xong rồi, nếu không còn thắc mắc gì, cảm ơn các bạn đã cùng Tiểu Quả trải qua hành trình khó quên này, hẹn gặp lại các bạn!"

[Tiểu Quả] đợi một lúc, thấy mọi người không có thắc mắc gì liền vẫy tay biến mất, kịch bản cũng xuất hiện hình ảnh kết thúc.

"Kết thúc rồi."

"Kết thúc rồi sao?"

Dần dần thoát khỏi câu chuyện, nhìn thời gian, có người kinh ngạc: "Đã năm tiếng trôi qua rồi?"

"Lâu vậy sao?"

Những người khác dần nhớ lại thân phận của mình, trò chơi đương nhiên không có nội dung vi phạm quy định, có nhiều chỗ đáng để thảo luận.

"Mặc dù khá thú vị nhưng chỉ giới hạn sáu người, vẫn là trải nghiệm sáu giờ một lần, người chơi có mua không?"

Lư Tĩnh nhắc nhở: "Sai rồi, không phải một, mà là ba."

"Ba cũng ít."

"Chúng ta có nên chơi thử hai cái còn lại không." Có người hơi nghiện.

Bạch Huyên suy nghĩ một lúc: "Không đúng, mấy người đã bỏ qua một chuyện quan trọng, ba kịch bản này đều là ‘ví dụ’, trên đơn xin xét duyệt có ghi là ‘Nền tảng sáng tác kịch bản giết người của công ty giải trí Tinh Không’, lúc nãy khi chúng ta vào trò chơi, bên dưới không phải có mục ‘tạo’ sao."

"Ý cô là..."

"Để tôi vào xem thử."

Có người lại đăng nhập một lần nữa, sau khi thoát ra thì nói: "Quả thực là một nền tảng sáng tác, có hướng dẫn sáng tác kịch bản, còn có cả thư viện mô hình."

"Nói cách khác, mọi người đều có thể sáng tác và tải lên?"

"Đây là chuyện tốt mà."

"Đúng vậy, nhìn vào kịch bản mà chúng ta vừa chơi, ngưỡng cửa sáng tác không quá cao, càng có nhiều người tham gia sáng tác thì sẽ càng có nhiều câu chuyện kỳ lạ và hấp dẫn ra đời. Nhìn theo hướng này, cách chơi một lần căn bản không phải là vấn đề, bởi vì rất có thể sẽ có nhiều kịch bản đến mức chơi không hết."

"Thảo nào phần giới thiệu trên đơn xin xét duyệt lại viết là ‘Nền tảng này nhằm mục đích mang lại phúc lợi cho đông đảo người sáng tác’, xem ra người sáng tác có thể được chia lợi nhuận, đúng là công ty giải trí Tinh Không, luôn có thể làm ra những điều mà người khác không ngờ đến."

"Đúng vậy, ước tính sẽ có rất nhiều người sáng tác đổ xô vào, tôi cũng khá động lòng. Mấy người nói xem, một ngày sẽ cho ra đời bao nhiêu kịch bản."

"Có thể phải có hàng chục, hàng trăm."

"Nếu nhiều như vậy thì..."

Gương mặt mọi người đờ đẫn, cuối cùng cũng nhận ra điều không ổn, chẳng lẽ...

"Không phải chúng ta sẽ phải thẩm định hết đấy chứ?"

"Đây hẳn phải là công việc của bên xuất bản văn hóa chứ."

"Nhưng nói một cách nghiêm ngặt, đây đúng thực là trò chơi thực tế ảo."

Bạch Huyên cảm thấy môi mình hơi khô, cô ấy cố gắng tóm tắt: "Vậy là phúc lợi của người sáng tác, ngày tận thế của bộ phận thẩm định?"

"..."

"..."

"..."

Có người muốn chửi thề, lời cô ấy nói con mẹ nó chứ đúng thật là có lý!

Bọn họ đang nói chuyện thì những người đi trải nghiệm hai kịch bản ví dụ khác cũng đã ra ngoài, thoát khỏi trò chơi rồi vẫn tiếp tục thảo luận sôi nổi.

Nhìn vẻ phấn khích của bọn họ, Bạch Huyên buồn bã nói: "Các người đừng vui mừng quá."

"Sao vậy?" Những người này vẫn chưa nhận ra mức độ nghiêm trọng của vấn đề, còn tưởng là đang nhắc nhở bọn họ về nghi thức chơi kịch bản giết người: "Ồ ồ, không được thảo luận cốt truyện ở nơi công cộng, sẽ tiết lộ cốt truyện cho người khác, xin lỗi xin lỗi."

Bạch Huyên thở dài: "Tôi không nói đến chuyện này, mấy anh chị không nhận ra một chuyện đáng sợ sao?"

"Chuyện đáng sợ?"

Bạch Huyên nhìn những người khác trong nhóm: "Mọi người giải thích đi."

Ba mươi giây sau, cả phòng ban đều chìm vào suy tư, sau này kịch bản giết người do người chơi sáng tác sẽ đổ về như tuyết rơi, vô tận vô cùng, bọn họ sợ rằng sẽ chết trong kịch bản giết người mất.

Phải làm sao bây giờ, có nên nghỉ việc không, đang online, gấp!

Lãnh đạo phòng xét duyệt Lâm Cảnh Trình đi công tác về, vừa bước vào phòng, anh ta đã phát hiện ra những nhân viên phòng ban thường ngày say mê trò chơi, ùa đến như thể đàn chim non trong tổ thấy mẹ mình trở về.

"Có chuyện gì vậy?" Anh ta giật mình.

"Lão đại, công ty giải trí Tinh Không đang kiếm chuyện!" Có người kêu lên như thể mách phụ huynh.

"Phương Diểu lập ra một nền tảng sáng tác kịch bản giết người..."

"Sau này chúng ta làm sao xét duyệt cho xuể..."

Một đám người nói chuyện rôm rả, Lâm Cảnh Trình nghe tới mức chóng mặt, cuối cùng không chịu nổi nữa, quát: "Từng người nói, có tổ chức và kỷ luật không? Toàn là người lớn rồi, còn như trẻ con vậy."

Rất nhanh, một người được cử làm đại diện, kể lại toàn bộ sự việc.

Nghe xong, Lâm Cảnh Trình cũng hơi choáng, sự việc không phức tạp nhưng rất hóc búa.

Dưới chế độ phân cấp, chủ đề, quy mô của trò chơi đều được nới lỏng hơn, trong hầu hết các trường hợp, sẽ không có nội dung vi phạm, mục đích xét duyệt của họ chủ yếu là xác định phân cấp.