Khương Thu Tự đưa
Lúc trước anh từng xem quảng cáo, tác phẩm lần này của Thiên Mã Hành Không có tên là "Con Tàu Tuyệt Mệnh", bối cảnh vẫn là phiêu lưu tinh tế.
"Con Tàu Tuyệt Mệnh" là tên của một chiếc tàu vũ trụ nhỏ, các thành viên trên tàu đều là những hiệp khách, bọn họ có chung chí hướng, tụ tập lại với nhau để phiêu lưu trong vũ trụ, tiêu diệt những kẻ ác trên bảng treo thưởng.
"Đề tài cũng na ná, Tưởng Tài Vanh cũng rất có chí khí, đúng là ngã ở đâu thì đứng dậy ở đó, lần này đánh thế nào?" Phương Diểu tò mò hỏi.
Khương Thu Tự nói: "Xem bình luận của người chơi trên diễn đàn, đều nói là hay hơn trước nhiều, lần này giới truyền thông cũng cho điểm khá."
Phương Diểu "chậc chậc chậc" một hồi: "Không phải là thành công nhỏ như vậy đã khiến anh ta đắc ý chứ?"
Khương Thu Tự liếc anh: "Anh ta có đắc ý đến mấy thì có thể đắc ý bằng anh không?"
Phương Diểu trả lời một cách đương nhiên: "Còn phải nói, chắc chắn là không thể rồi!"
Khương Thu Tự bất lực, mức độ chế giễu này, quả nhiên là không có hiệu quả.
Phương Diểu còn không biết, bây giờ trong mắt Khương Thu Tự, anh chính là một con quái vật "miễn dịch ma pháp", không được ai ưa chút nào: "Lần trước không phải cô nói là tranh thủ về nhà à, đã về nhà chưa?"
Khương Thu Tự hừ một tiếng: "Chưa."
"Không phải là không có thời gian chứ."
"Liên quan gì đến anh!" Khương Thu Tự sẽ không để Phương Diểu "tấn công": "Trước đây không phải anh tự tin lắm hả, nói là tác phẩm mới sẽ để tôi chơi một năm rưỡi, mới bao lâu, còn chưa đến một tháng như đã hẹn. Giờ thì thế nào, nói khoác quá đà rồi chứ."
"Là tôi thua." Phương Diểu rất sảng khoái.
Sảng khoái tới mức khiến Khương Thu Tự hơi bất ngờ: "Anh không tìm cớ gì à, không giống anh chút nào."
Phương Diểu hừ một tiếng: "Bây giờ tôi tuyên bố, chuyện này là ân oán cá nhân rồi."
Khương Thu Tự: "Ý anh là gì?"
"Cô sẽ biết thôi." Phương Diểu bắt đầu làm người bí ẩn.
...
Tàu thuyền sử dụng trong tinh tế nhanh hơn xe bay nhiều, vừa cất cánh không lâu, bọn họ đã đến đích.
Hướng dẫn viên đã đợi sẵn ở đó: "Hoan nghênh, hoan nghênh, chào mọi người, tôi là hướng dẫn viên 'Mạch Tử', sẽ phụ trách hành trình tiếp theo của mọi người, mọi người theo tôi đến khu cắm trại để cất hành lý trước."
Mạch Tử vừa dẫn mọi người đi, vừa giới thiệu: “Đây là khu danh lam thắng cảnh tự nhiên đầu tiên do Đông Hoàng phát triển, có núi có nước, có chim hót hoa thơm. Theo tài liệu lịch sử ghi chép thì nơi này rất giống với phong cảnh trên hành tinh mẹ của loài người ngày xưa.”
“Một lát nữa đến khu cắm trại, nếu mọi người hứng thú, có thể tự tay dựng lều, nếu mệt rồi, cũng có thể chọn lều đã dựng sẵn.”
“Về vấn đề an toàn, mọi người không cần lo lắng, đây là bên ngoài cùng của khu rừng, không có sinh vật nguy hiểm.”
Nghe cô ta nói vậy, Tiểu Trần không nhịn được hỏi: "Ý chị là, bên trong sẽ có?"
"Tất nhiên." Mạch Tử không hề né tránh: “Lúc đầu khi thám hiểm, khai thác khu danh lam thắng cảnh này đã gặp không ít mãnh thú, hy sinh không ít nhân viên khai phá. Nhưng bây giờ trong phạm vi công trình giai đoạn đầu thì đã có thể đảm bảo an toàn tuyệt đối.”
“Nếu mọi người hứng thú với các loài trong khu rừng này, lát nữa cất hành lý xong, tôi sẽ dẫn mọi người đến bảo tàng của khu danh lam thắng cảnh để xem.”
Nghe vậy, mọi người đều rất tò mò: "Được được, cảm ơn chị Mạch Tử."
Mạch Tử: "Không có gì, tôi là hướng dẫn viên mà."
Đến khu cắm trại, nơi này rất rộng, mọi người có thể tùy ý chọn vị trí mình thích, hơn nữa trong trại không chỉ có bọn họ, còn có những du khách khác.
Phương Diểu không hề có hứng thú nào với việc tự tay dựng lều, anh chọn một cái đã dựng sẵn, lười biếng nằm đó.
Phương Diểu nằm ở rìa ngoài cùng, nằm nghiêng có thể ngắm trời, hoặc ngắm những người khác đang làm gì.
"Anh nhàn nhã thật đấy." Khương Thu Tự đi tới.
Phương Diểu ngửa đầu: "Ra ngoài chẳng phải là để thư giãn à, cô có thể dịch chuyển một chút không, che mất hết cả phong cảnh đẹp trước mắt tôi rồi."
"Tôi cứ che đấy." Khương Thu Tự đứng đó không nhúc nhích.
Phương Diểu phàn nàn: "Cô che cũng được, chỉ cần cô đi thay một cái váy khác, cô muốn che bao lâu thì che bấy lâu."
Nghe vậy, Khương Thu Tự giơ chân định giẫm vào mặt Phương Diểu!
"Cô giẫm cũng được, nhưng cởi giày ra đã." Phương Diểu miệng thì nói lung tung, người thì né rất nhanh.
Khương Thu Tự quay đầu nhìn lại, quả nhiên có người gần đó nghe tiếng mà nhìn sang, may mà không phải là nhân viên của công ty nhưng cô cũng tức tới mức suýt nữa phá hỏng lều của Phương Diểu.
Không xa, Trì Mạn cùng ở chung lều với Khương Thu Tự, đang cảm nhận sự tĩnh lặng tươi đẹp của núi rừng, kết quả quay đầu lại phát hiện Khương Thu Tự và Phương Diểu gà bay chó sủa ở đó, trông có vẻ phá hỏng cảnh đẹp, nhưng sự tĩnh lặng và chuyển động này lại khiến cô nảy sinh cảm hứng, thế là bắt đầu sáng tác nhạc.
Đến lúc mọi người đều thu dọn xong, chuẩn bị xuất phát đến bảo tàng, Phương Diểu theo Khương Thu Tự đến gọi cô: "Làm gì thế, xuất phát thôi."
"Sáng tác nhạc." Trì Mạn đứng dậy: "Vừa nãy hai người đã cho em không ít cảm hứng."
Khương Thu Tự nhanh chóng phủi sạch quan hệ: "Liên quan gì tới chúng tôi."
Phương Diểu: "Không có gì."