Khương Thu Tự đợi mãi, không đợi được Phương Diểu tức giận trả lời, thấy hơi kỳ lạ, vừa định hỏi anh đang làm gì thì nhận được tin nhắn và liên kết: "Tôi quyết định đi xây dựng đội ngũ ở đây, cô có muốn đi cùng không?"
Vừa nhìn thấy cắm trại dã ngoại, Khương Thu Tự rất động lòng nhưng suy nghĩ lại, cô vẫn từ chối: "Tôi đi thì không khí có thể sôi nổi lên được không?"
Phương Diểu rất tự tin: "Có tôi ở đây, còn có thể lạnh được à?"
Khương Thu Tự buồn cười: "Có phải anh không tự có nhận thức không? Lúc anh khiến mọi người cạn lời còn ít sao?"
"Không sao, cái miệng này của tôi nói chuyện, có thể nóng có thể lạnh."
"Biết xấu hổ đi!"
Phương Diểu rất nghi ngờ: "Cô vừa nói tôi mặt dày, vừa bảo tôi biết xấu hổ, chẳng phải là càng dày hơn à?"
"Cút!"
"Đi đi mà." Phương Diểu ra sức mời mọc: "Cô không đi, tôi chán lắm."
Thấy lời này, lòng Khương Thu Tự lập tức dao động, hừ một tiếng: "Xì, anh chán hay không liên quan gì đến tôi?"
Phương Diểu trả lời rất nhanh: "Thiếu người cãi nhau."
"Cút!"
...
Con người thế kỷ trước hầu như chưa từng thấy cảnh quan thiên nhiên chân chính, giờ đến Đông Hoàng, có cơ hội chiêm ngưỡng diện mạo nguyên thủy nhất của hành tinh này, mọi người trong nhóm dự án rất vui vẻ chấp nhận quyết định của Phương Diểu.
Ban đầu Khương Thu Tự không định đi, cũng đã gia nhập xây dựng đội ngũ sau khi được Phương Diểu thuyết phục nhiều lần, ngoài ra, Trì Mạn đến ký hợp đồng nhập chức cũng đi theo.
Đội ngũ đột nhiên có thêm một nữ nhạc sĩ xinh đẹp, hỏi ra mới biết là xuất thân từ đoàn nghệ thuật Ngân Hà, lập tức được tôn thờ như nữ thần, bậc thầy.
Khu du lịch hơi xa, Khương Thu Tự thuê một chiếc phi thuyền nhỏ sử dụng trong khí quyển.
Sau khi lên tàu, Khương Thu Tự ngồi ở hàng ghế đầu cạnh cửa sổ, vị trí bên cạnh cô là để dành cho Trì Mạn, cô không nói, cũng không có ai khác dám ngồi, ngoại trừ một kẻ không biết điều.
Phương Diểu bước lên, trực tiếp ngồi xuống bên cạnh cô.
"Ai cho anh ngồi đây?"
"Ngồi đây thì sao, chẳng lẽ cô định một mình chiếm hai chỗ?"
"Có người rồi!"
"Có người?" Phương Diểu tỏ vẻ kinh hoàng, nhìn xuống mông và phía sau mình: "Tôi ngồi đè lên ai vậy, hay là cô có thể nhìn thấy những thứ bẩn thỉu mà người thường không nhìn thấy?"
"..." Khương Thu Tự nghiến răng: "Tôi không có ý đó."
"Vậy ý cô là gì?" Phương Diểu giả ngốc.
Trì Mạn lên tàu nghe thấy cuộc đối thoại của hai người, không nhịn được bật cười, thấy Khương Thu Tự định mở miệng, cô vui vẻ nói: "Đừng đừng đừng, em không ngồi đây, em thích ngồi phía sau, hai người ngồi đi."
"Vậy chị ra phía sau với em." Dứt lời, Khương Thu Tự định đứng dậy.
"Sao cô lắm chuyện thế." Phương Diểu như một lãnh đạo lớn, giáo huấn: "Lên lên xuống xuống, ra ra vào vào, rất ảnh hưởng đến trật tự."
Trì Mạn "phì" cười ra tiếng, giúp ngăn Khương Thu Tự lại: "Chị cứ ngồi đây, mấy hôm nay em nghĩ nhạc mệt quá rồi, ra phía sau ngủ bù, chị ngồi ở đó ngược lại sẽ làm phiền em."
"Đúng vậy, cô mau ngồi xuống đi." Phương Diểu giục.
Khương Thu Tự ngồi xuống, thấy Phương Diểu còn khá đắc ý, đột nhiên đấm một phát vào hông anh.
Cú đấm này khiến nụ cười của Phương Diểu lập tức biến mất: "Ai da, đau bụng rồi, đau bụng rồi, cô ra tay tàn nhẫn quá!"
"Đáng đời!" Khương Thu Tự quay đầu đi, nhìn ra ngoài cửa sổ.
"Sau khi cô đến đây, đã ra ngoài chơi chưa?" Phương Diểu chủ động khơi gợi chủ đề.
Khương Thu Tự mới nói: "Nếu anh nói về khu du lịch thiên nhiên thì lúc đầu đều bận xây dựng thành phố, thăm dò và khai thác tài nguyên, đâu có sức lực mà đến khu du lịch thiên nhiên, lúc đó dã ngoại rất nguy hiểm."
"Cũng đúng." Phương Diểu xem tài liệu, biết rằng những khu du lịch thiên nhiên này đều mới được xây dựng gần đây.
Có câu nói rất hay, khi nhu cầu vật chất của con người được đáp ứng, bọn họ sẽ bắt đầu theo đuổi nhu cầu tinh thần, sự phát triển của ngành công nghiệp trò chơi, việc xây dựng các khu du lịch thiên nhiên, đều là minh chứng cho cuộc sống mới ngày càng tốt đẹp hơn.
"Nhìn gì vậy?" Thấy Khương Thu Tự mở vòng tay, Phương Diểu ghé lại xem cùng.
Lúc này, phi thuyền đột nhiên cất cánh, phi thuyền rung chuyển, Phương Diểu nghiêng đầu, đụng qua theo ảnh hưởng của quán tính.
Không có sự va chạm thân mật nào, lần này âm thanh khá trầm.
"Anh muốn chết à!" Khương Thu Tự tức giận.
"Tôi không cố ý mà!" Phương Diểu ôm đầu: "Sao đầu cô cứng thế, ôi... Đối thoại này có vẻ quen quen."
Khương Thu Tự nghiến răng: "Hóa ra anh cũng biết đây không phải là lần đầu!"
"Trùng hợp, hiểu lầm!"
"Anh nghĩ tôi sẽ tin sao?" Dứt lời Khương Thu Tự định xử lý Phương Diểu.
Phương Diểu muốn né tránh, nhưng quên mất đã thắt dây an toàn, vừa nhấc mông khỏi ghế, đã bị kéo lại.
"Còn muốn chạy à?!"
Cả nhóm người trong nhóm dự án nghe thấy động tĩnh, tất cả đều vươn cổ lên như những chú ngỗng thò đầu ra khỏi nước, cẩn thận quan sát.
Phương Diểu ra vẻ hung dữ: "Cô đừng ra tay, tôi phải nhắc nhở cô, mọi người trong công ty đều đang nhìn đấy."
Nghe anh nói vậy, Khương Thu Tự quay đầu lại, quả nhiên thấy từng cái đầu "vút" một cái rụt về sau ghế.
Khương Thu Tự liếc Phương Diểu một cái thật sắc, cô vẫn rất chú ý về mặt hình tượng.
Thấy cô thu tay, Phương Diểu lại không biết sống chết mà sán tới: "Vừa nãy cô xem cái gì thế?"