TRUYỆN FULL

[Dịch] Hỏa Lực Đường Vòng Cung

Chương 258: Khinh Địch Phải Trả Giá 2

Lúc này, xe tăng của hắn một ngựa dẫn đầu xông vào sương mù.

Trong làn khói mù mịt, cho dù thò đầu ra ngoài xe tăng tầm nhìn cũng kém cỏi, Chesnokoff vẫn chui về bên trong tháp pháo.

Sau một lát, kính ngắm vẫn luôn bị sương mù che khuất trước mặt Chesnokoff đột nhiên lại hiện hình ảnh!

Chesnokoff lập tức áp sát vào, cố gắng tìm xe tăng Panzer của kẻ địch đang bỏ chạy.

Thế nhưng phía trước trống không.

"Chạy đi đâu rồi?"

Lúc này, động cơ của xe tăng và hệ thống truyền động vẫn ồn ào như cũ, che lấp gần như tất cả âm thanh bên ngoài xe tăng.

Trung tướng Chesnokoff xoay tháp pháo, muốn tìm tung tích đội xe tăng số 3 đã biến mất.

Lúc này trong radio truyền đến giọng nói kinh hãi:

"Ai đang đánh chúng ta? Ai nhìn thấy kẻ địch nổ súng chưa? Pháo từ đâu ra vậy?"

Pháo?

Trung tướng Chesnokoff ném kính ngắm, nhìn cửa quan sát bên cạnh, những chiếc T34 xung phong cùng hắn đều ổn, hoàn toàn không thấy ai tấn công.

Tiếp theo hắn chuyển sang bên kia, đẩy nạp đạn viên ra sau, nhìn ra ngoài từ cửa quan sát.

Cũng không có chuyện gì mà? Xe tăng yểm trợ số 671 của ta vẫn ổn đấy chứ?

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, một vệt sáng xẹt qua chiếc T34 số hiệu chiến thuật 671, nó lập tức giảm tốc độ, trượt đi vài mét rồi dừng hẳn, biến mất khỏi tầm nhìn nhỏ hẹp của cửa quan sát.

Chuyện gì vậy?

Vừa rồi là cái gì?

Trung tướng Chesnokoff muốn xác nhận tình trạng của xe số 671, bèn xoay người, áp sát mắt vào cửa quan sát phía sau tháp pháo.

Thế nhưng cửa quan sát nhỏ hẹp chẳng nhìn thấy gì cả.

Hắn vừa định dùng radio, rồi lại nhớ ra xe yểm trợ không phải xe chỉ huy, không có radio.

Chesnokoff xoay người lại, cố gắng dùng kính ngắm để tìm ra kẻ địch đang tấn công quân mình.

Thế nhưng kính ngắm quá rung lắc.

Để có được tầm nhìn rõ ràng, Chesnokoff trung tướng đã hạ một mệnh lệnh rất dũng cảm, đồng thời cũng rất ngu ngốc: "Mikhail! Dừng xe!"

Xe tăng dừng gấp, Chesnokoff không đợi xe tăng đứng im, đã xoay tháp pháo tìm kiếm phía trước -–

Hắn chẳng nhìn thấy gì cả, cho đến khi có một tia chớp lóe lên ở rất xa!

Đạn pháo 88mm xuyên thủng giáp trước của T34 như dao nóng cắt qua bơ.

Bởi vì phát bắn này từ rất xa, nên góc rơi đã triệt tiêu một phần góc nghiêng của giáp trước T34.

Viên đạn xuyên thẳng qua người lái xe Mikhail, phát nổ sau lưng hắn.

Toàn bộ khoang chiến đấu -– chính là tháp pháo -– bay lên trời trong vụ nổ.

Quân đội Prosen, sở chỉ huy tiền tuyến sư đoàn thiết giáp Ampla.

Sư trưởng Wilhelm Dietrich đặt ống nhòm xuống.

Ngay trước mặt hắn một kilomet, trận địa pháo phòng không 88mm bố trí trên vùng đất cao đang liên tục khai hỏa.

4 khẩu pháo 88mm bắn liên tục, mỗi phát bắn đồng nghĩa với một chiếc xe tăng Ant bị tiêu diệt.

Pháo 88mm là một loại pháo phòng không, vì đạn pháo có thể bắn càng cao càng tốt, đồng thời tiếp cận "Khu vực đánh chặn" càng nhanh càng tốt, nên tốc độ viên đạn cực kỳ lớn, dẫn đến khả năng xuyên giáp cũng cực kỳ mạnh, có thể bắn xuyên lớp giáp dày từ khoảng cách rất xa.

Đồng thời, để đảm bảo mật độ hỏa lực, tốc độ bắn của pháo 88mm tương đối tốt trong số các loại pháo cùng cỡ nòng, chỉ cần có kíp pháo thành thạo, thì mật độ hỏa lực của nó rất đáng kinh ngạc.

Cuối cùng, cộng thêm hệ thống ngắm bắn cực kỳ tốt của người Prosen, thứ này đã trở thành sát thủ xe tăng nổi tiếng, có thể bắn trúng và tiêu diệt xe tăng từ khoảng cách rất xa.

Wilhelm Dietrich bỗng nhiên nói: "Pháo 88mm giống như ánh mặt trời, xe tăng kiểu mới của đế quốc Ant giống như bong bóng xà phòng, nhanh chóng tan biến dưới ánh mặt trời."

Hắn khẽ chép miệng, như đang thưởng thức bài thơ vừa mới sáng tác, càng thưởng thức càng thích, liền lấy sổ tay ra ghi lại.

Sau đó hắn bắt đầu chỉnh sửa câu chữ, thử gieo vần.

Lúc này từ ngôi làng gần đó vọng lại tiếng súng tiểu liên.

Wilhelm Dietrich: "Chuyện gì vậy? Phục binh của địch sao?"

Lập tức có sĩ quan tham mưu phái liên lạc đi xem xét tình hình, năm phút sau liên lạc viên quay về báo cáo: "Lực lượng bộ binh đang tiêu diệt những chủng tộc hạ đẳng và phần tử chống đối tiềm ẩn trong làng, dọn chỗ đóng quân cho các đơn vị phía sau."

Wilhelm Dietrich gật đầu, tiếp tục cúi đầu nghiên cứu thơ phú trong sổ tay.

Trong ngôi làng phía sau hắn, tiếng súng tiểu liên vang lên liên miên.

-––

Quân đội Ant, Agasukov, bộ tư lệnh Phương diện quân Tây Nam. 15h30 ngày 2 tháng 8.

Sĩ quan thông tin đứng nghiêm trước mặt đại tướng Skorobo: "Báo cáo!"

Đại tướng Skorobo:

"Là tin tức về cuộc phản công đúng không? Phản công thành công rồi phải không?"

Sĩ quan thông tin có vẻ mặt khó xử.

"Không, chúng tôi không liên lạc được với Quân đoàn xe tăng số 6 và số 11, còn Quân đoàn xe tăng số 5 được trang bị chủ yếu là xe tăng kiểu cũ đã bị đánh tan, tàn quân đang rút lui về Olachi."

"Không!"

Đại tướng Skorobo cắt ngang lời sĩ quan tham mưu: "Quân đoàn số 6 và số 11 không liên lạc được, chắc chắn là bởi vì thế tiến công quá thuận lợi, nên mải tiến công, không kịp dừng lại để báo cáo! Mau liên lạc với Ban Tuyên giáo, giục bọn họ dừng lại báo cáo tình hình!"

Lúc này Đại tướng Skorobo mới nhận ra trong tay sĩ quan thông tin đang cầm một tập điện báo, liền hỏi: "Đó là cái gì?"