TRUYỆN FULL

[Dịch] Hỏa Lực Đường Vòng Cung

Chương 328: Nhìn Đội Quân Của Mình

Chương 328. Nhìn Đội Quân Của Mình

Vương Trung: "Cảm ơn công tước quan tâm. Lúc chúng tôi gửi điện báo tuy rằng nói thỉnh cầu tiếp ứng, nhưng căn bản không nghĩ tới nhanh như vậy đã có thể gặp được bộ đội tiếp ứng."

"Chúng tôi cũng không ngờ, chúng tôi vốn dự tính sẽ đánh đêm với kẻ địch, nhưng không ngờ dọc đường kẻ địch đều cắm trại cách xa đường cái, chúng tôi cứ như vậy một đường xông tới."

Skdruzheski gãi đầu: "Vì sao kẻ địch không cắm trại ở ven đường?"

Vương Trung giả bộ như thuần lương: "Đúng vậy, vì sao chứ?"

Nhưng hắn lập tức nghĩ đến nỗi lo lắng của mình, liền nói: "Chúng tôi còn có một lượng lớn quân đội ở phía sau, trong đó còn có dân chúng Orachi, bọn họ đi không nhanh, chờ sau khi trời sáng sẽ bị kẻ địch hai bên đường tiêu diệt."

Skdruzheski cười: "Đừng lo lắng, chúng tôi sẽ giúp cậu. Trước tiên chỉ cần xông vào khiến kẻ địch choáng váng, chúng sẽ không rảnh công kích người của cậu đâu. Lúc trước không chọc tức kẻ địch là vì mau chóng tiếp ứng các cậu, hiện tại rốt cuộc có thể tận tình thu thập đám Prosen quỷ quái này, tôi cũng nghẹn hỏng rồi."

Dứt lời, hắn cúi chào Vương Trung: "Mời cậu mau chóng tiến về Shepetovka, chúng tôi sẽ xuất kích với kẻ địch, cố gắng quấy rối đội hình của chúng."

Vương Trung đáp lễ: "Chúc các anh may mắn."

Skdruzheski: "Tôi càng thích nghe 'Thánh Andree sẽ giúp các anh” hơn."

Vương Trung: "'Thánh Andree sẽ giúp các anh."

Skdruzheski nhếch miệng cười với Vương Trung, xoay người bò lên xe tăng của mình, hạ lệnh với bộ đàm: "Toàn thể xuống quốc lộ, nhường đường cho quân đội Sư đoàn 151 và cư dân Orachi, tiểu đoàn thứ nhất theo tôi sang trái đường cái, tiểu đoàn thứ hai sang phải, cứ thế mà suy ra!

"Chúng ta phải đánh đau kẻ địch, hoan hô đi!"

Sau khi mệnh lệnh được truyền đạt, tiểu đoàn xe tăng thứ nhất của Tập đoàn quân xe tăng số 10 chỉnh tề rẽ xuống đường cái, phóng về phía kẻ địch đang cắm trại ở nơi xa.

Tiểu đoàn thứ hai thì lái xuống bên phải quốc lộ, nhằm phía bên phải —— lấy góc nhìn của Vương Trung thì kẻ địch đang ở bên trái ——.

Vương Trung: "Truyền lệnh, xe tăng còn lại đảm nhiệm hướng dẫn tiến lên, gặp phải bộ đội địch ngăn trở nên công kích hết sức, bảo đảm bộ binh và thường dân thông qua!"

Sau khi lính liên lạc cưỡi ngựa chạy về phía sau, Vương Trung nói với người điều khiển xe tăng số 422: "Belyakov, rời khỏi đường cái, lái đến mặt bên của vũng bùn đất."

Mệnh lệnh này lập tức được chấp hành, số 422 lái xuống đường.

Xe tăng vẫn luôn theo ở phía sau lập tức vượt qua, lúc đi qua xe số 422, trưởng xe kiêm pháo thủ còn chui ra khỏi tháp pháo chào Vương Trung và xe tăng số 422.

Lyudmila nghi hoặc hỏi: "Vì sao lại dừng ở ven đường?"

Vương Trung: "Tôi muốn xem xem bộ đội của tôi, xem đội quân khổ tâm gầy dựng bấy lâu nay bị đánh cho ra bộ dạng gì rồi."

Lyudmila nhẹ nhàng vuốt ve đầu Vương Trung: "Đừng tự trách mình như vậy, anh đánh không tệ rồi, chúng ta đã đối mặt với ít nhất ba sư đoàn xe tăng của kẻ địch, giữ vững ba ngày, cuối cùng còn phá vây ra được. Như vậy còn chưa đủ để anh tự hào sao?"

Vương Trung: "Cho đến khi đánh bại Prosen, tôi sẽ không có gì phải tự hào. Hoặc là nói, giành được thắng lợi hoàn toàn trong cuộc chiến này, mới là thời khắc đáng tự hào."

Lyudmila nhìn sườn mặt Vương Trung, không nói gì.

Lúc này, năm chiếc T-34 đều đi qua trước mặt Vương Trung, sau đó là xe tải chở thương binh và phụ nữ, trẻ em cùng với đội ngũ bộ binh đi bộ, nối đuôi nhau đi qua trước mặt Vương Trung.

Vương Trung nhìn đội quân này, đột nhiên cảm thấy có chút không cam lòng.

Lúc đến Orachi, hắn ta rất tự tin, dự định ở chỗ này ngăn cản địch một tuần.

Khi đó, quân đội của hắn rất hùng mạnh, một sư đoàn bộ binh tạm thời, cộng thêm hậu cần và lao động có hai vạn người, vượt xa biên chế chiến sĩ của một sư đoàn bộ binh thông thường.

Ngoài ra, hắn còn có nhiều vũ khí kỹ thuật như vậy, từ đại bác đến xe tăng T-34, cái gì cần có đều có.

Hiện tại thì sao, vũ khí kỹ thuật chỉ còn lại sáu chiếc xe tăng, binh lính cũng tổn thất rất nhiều, có cảm giác như trở về thời kỳ trước khi giải phóng.

Đương nhiên, chuyện tổn thất nặng nề đã được dự đoán từ lúc đóng giữ ở Orachi, điều khiến Vương Trung không cam lòng chính là không thể kiên trì đến thời gian hắn dự tính.

Kẻ địch chỉ bị chặn hai ngày đã quyết đoán nhanh chóng vòng qua Orachi.

Vương Trung đứng trên tháp pháo của xe tăng, nhìn quân đội của sư đoàn 151 đi qua trước mặt.

Vẻ mặt ai nấy đều mệt mỏi, người người đều mang theo thương tích, băng vải trắng toát lộ ra những đốm đỏ sẫm, tất cả đều...

Bỏ lại thành phố dự định giữ vững trong bảy ngày, mất đi gần như toàn bộ vũ khí kỹ thuật, binh lực cũng tổn thất nặng nề, còn mất liên lạc với vị giám mục đi theo mình cùng hơn nửa tu sĩ giáo hội.

Rốt cuộc thế nào mới gọi là bại trận? Đây chính là bại trận rồi!

Vương Trung đang suy nghĩ về chuyện này thì bỗng nhiên nhìn thấy tu sĩ Peter lẫn trong đội ngũ bộ binh đang tiến lên.

Vị tu sĩ này đeo một khẩu Mosin-Nagant, nghênh ngang đi trên đường, vừa đi vừa gặm cà rốt.