TRUYỆN FULL

[Dịch] Hỏa Lực Đường Vòng Cung

Chương 327: Băng Về Phía Bình Minh 2

"Ba mươi cây số..."

Lão công tước cau mày, vẻ mặt vô cùng nghiêm trọng:

"Hỏng rồi! Alyosha không sao, nhưng hiện tại, chúng ta mới là người gặp nguy hiểm. Tập đoàn quân số 1 phía nam hành động nhanh như vậy, hiện tại, Tập đoàn quân số 2 cũng tăng tốc, chúng ta sẽ bị bao vây trong vòng một tuần nữa, hiện tại là thời cơ cuối cùng để rút lui."

Quản gia Mikhail im lặng, chờ lão công tước sắp xếp lại suy nghĩ.

Lão công tước đi đi lại lại trước bàn đồ, sau khi đi được vài vòng, ông mới lên tiếng: "Cho dù Alyosha có chạy thoát được, ngày mai trời sáng cũng sẽ rất nguy hiểm."

Quản gia Mikhail nhịn không được nói: "Nhưng ngài vừa mới nói, hiện tại chúng ta mới là người gặp nguy hiểm."

"Ừm, chúng ta gặp nguy hiểm thì cứ gặp nguy hiểm, nhưng loại nguy hiểm này là không thể tránh khỏi. Còn nguy hiểm mà Alyosha gặp phải có thể tìm cách giảm bớt. Hiện tại, Phương diện quân còn bao nhiêu lực lượng không quân?"

Khác với "Quần đoàn quân" của Prosen, đơn vị tác chiến cấp Phương diện quân của quân đội Ant bao gồm cả không quân, Tư lệnh Phương diện quân có quyền điều động lực lượng không quân trực thuộc, đồng thời giao nhiệm vụ cho bọn họ.

"Còn ba trung đoàn tiêm kích, đều là mới được điều động đến."

Lão quản gia nó:

"Nguồn tin..."

"Không cần quan tâm nguồn tin gì hết, tôi muốn gọi điện thoại. Đưa điện thoại đây."

Lão quản gia đặt ngọn nến lên bàn, lấy điện thoại từ bàn làm việc, đưa ống nghe cho ông lão.

Ông lão cầm lấy: "Nối máy cho tôi đến sở chỉ huy Tập đoàn quân. Tôi là Đại tướng Rokossovsky, xin mời Tham mưu trưởng Tập đoàn quân nghe điện thoại... Là Đại tướng Skorobo đấy à? Skorobo, anh còn khăng khăng giữ ý kiến của mình sao? Mau rút lui! Cái gì? Hoàng đế bệ hạ không cho phép?"

Ông lão bĩu môi: "Tên khốn! À không không, tôi không phải gọi điện thoại để bảo anh rút lui, con trai thứ hai của tôi đang rút lui về Shepetovka, anh có thể yểm trợ không quân cho nó một chút được không? Anh muốn yểm trợ cho cuộc tấn công vào ngày mai? Anh tấn công vào đâu?

"Hồ đồ! Bây giờ không còn là thời xưa nữa rồi, bộ binh tấn công trên đồng bằng sẽ ra sao anh không biết hay sao? Mỗi tiểu đội bộ binh của địch đều có súng máy! Tiểu đội nào cũng có! Anh có biết mật độ súng máy dày đặc ở mặt trận đáng sợ đến mức nào không?

"Không, tôi cho rằng dù anh có điều động yểm trợ đường không hay không, thì cuộc tấn công của bộ binh cũng sẽ thất bại. Bây giờ nên rút lui, nhân lúc cái gọng kìm còn chưa khép lại. Rút lui không cần hỏa lực, không cần đội hình tấn công, chỉ cần chạy là được.

"Anh..."

Đột nhiên, ông lão lấy ống nghe ra, cau mày nhìn chằm chằm vào ống nghe: "Tên khốn này cúp máy! Cúp máy của tôi!"

Lão quản gia: "Hay là gọi cho Trung tướng Không quân Anderyanov thử xem?"

"Không, tôi đã nghỉ hưu rồi, can thiệp quá mức vào chỉ huy quân sự của quân nhân đang tại ngũ cũng không hay."

Lão quản gia do dự một chút rồi nói:

"Nếu đã vậy, ngài nên rời khỏi Agasukov, nhân lúc sân bay còn có thể cất hạ máy bay dân dụng. Ngài ở lại đây cũng vô ích..."

Lão Rokossovsky mỉm cười:

"Không không, Mikhail, bạn già của tôi, tôi không thể rời đi, tôi còn việc rất quan trọng phải làm ở đây. Cực kỳ, cực kỳ quan trọng. Thực ra, việc gọi không quân cho Alyosha chỉ là phụ thêm mà thôi, không phải mục đích chính của tôi."

Lão quản gia cau mày: "Tôi không hiểu, dù đã hầu hạ ngài nhiều năm như vậy, tôi cũng không hiểu..."

"Ông không cần phải hiểu, hoặc là đến lúc đó ông sẽ hiểu."

Lão Rokossovsky ngồi xuống ghế, ngả người ra sau, nhìn lên trần nhà:

"Bây giờ tôi chỉ có thể cầu nguyện cho Alyosha chạy thoát. Chỉ có thể như vậy."

————

Vương Trung đột nhiên nhìn thấy đèn xe phía trước!

Hỏng rồi, quân địch!

Hắn chuyển sang góc nhìn từ trên xuống, sau đó phát hiện không có điểm sáng nào.

Đó là xe tăng BT của quân mình, mỗi chiếc chở theo bộ binh.

Vương Trung vui mừng khôn xiết, sau đó hắn nhớ đến lần trước gặp quân mình vào ban đêm như vậy, hắn đã bị ăn một quả đạn pháo.

Vì vậy hắn vội vàng đeo micrô ở cổ họng, mở liên lạc vô tuyến gọi:

"Đây là Bạch Mã tướng quân - là Tướng quân Rokossovsky! Gọi cho quân đội bạn phía trước."

Hắn chợt nhớ ra mình và quân bạn phía trước chưa hẹn mật khẩu vô tuyến.

Nói thẳng là Bạch Mã tướng quân e là đối phương không biết là ai.

Hắn không phải đợi lâu, trong tai nghe đã vang lên tiếng trả lời:

"Đây là Trung tướng Skdruzheski, Quân đoàn Xe tăng số 10, Thiếu tướng Rokossovsky? Anh ở đâu?"

Vương Trung tạm thời tắt liên lạc: "Belyakov, bật đèn pha lên."

Mệnh lệnh này được thực hiện ngay lập tức.

Đèn pha số 422 bật sáng, chiếu sáng con đường phía trước.

"Tôi bật đèn rồi, thấy chưa?"

"Thấy rồi, Tướng quân... Làm sao anh biết chúng tôi không phải là người Prosen?"

Bởi vì ta có bí quyết riêng... Đáng tiếc là không thể nói ra.

Vương Trung:

"Tôi chỉ thử xem sao, nếu các anh không trả lời, tôi sẽ nổ súng!"

"May mà anh gọi cho chúng tôi trước, không nổ súng ngay. Vậy lát nữa gặp, Tướng quân."

"Gặp sau!"

Vương Trung tắt liên lạc, Lyudmila lo lắng hỏi:

"Phía trước là quân ta sao?"

"Ừ, lực lượng của Quân đoàn Xe tăng số 10, chắc là Công tước Myshkin phái họ đến tiếp ứng chúng ta! Bởi vì quân Prosen đều đã rời xa đường cái để đóng quân, nên họ đến đây an toàn!"

————

Một lát sau, chiếc xe tăng số 422 phanh gấp, dừng lại trên con đường đất.

Chiếc BT đang chạy tới cũng dừng lại, hai chiếc xe tăng suýt chút nữa thì đâm vào nhau.

Vương Trung chui ra khỏi khoang xe, nhảy xuống đất với vẻ mặt phấn khởi, tiến lên phía trước, siết chặt tay vị trung tướng đối diện.

"Cuối cùng cũng đón được anh rồi."

Vị trung tướng cười nói:

" Công tước Myshin ra lệnh cho chúng tôi phải cứu anh bằng mọi giá!"