Huyền Trang cười hiền từ, đưa cánh tay như bạch ngọc đặt trên đỉnh đầu Vân Sơ:" Trong mấy năm ngươi không có nhà, ta tọa thiền một năm, trầm luân trong bóng đêm vô bờ, nơi đó đen tối vô cùng, cho dù đốt ngọn nến lên, ánh sáng chẳng phát ra ngoài bấc nến. Ta mở hết lục thức, lục thức không nhận ra thứ gì, ta đi về phía trước, bước chân lại hướng ra sau, ta đi lên, bước chân lại hướng xuống. Đông tây nam bắc đều không đúng, trên dưới trái phải không phân biệt rõ, bất kể đi thế nào, cũng không thoát khỏi được bóng tối."
" Khi ta không biết làm sao thoát ra, chợt nhớ ra trước khi cũng có đứa bé vượt qua được thời không cách trở tới được nơi này. Ta liền hiểu ra, phương hướng nào cũng không quan trọng, quan trọng là ta muốn đi đâu, vì thế ta bước xuyên qua bóng đêm mà về."
Vân Sơ hoàn toàn không hiểu được ý tứ những lời này của Huyền Trang đại sư, nghĩ một lúc rồi đáp:" Về là tốt rồi."
Huyền Trang đại sư lắc đầu:" Không tốt, bóng tối mới là chốn về."
Nói chuyện kiểu này lâu Vân Sơ cũng không chịu nổi mà về với bóng tối mất, cười nói:" Bất kể thế nào, nhìn thấy đại sư khỏe mạnh là trong lòng đệ tử thấy vui rồi."