Ngửi mùi thối suốt hai ngày, cả nhà Vân Sơ rốt cuộc cũng về tới Trường An.
Giống tất cả quan viên khác đi công cán quay về Trường An, không ai nghênh đón cả, đến khi bọn họ vào thành từ Minh Đức Môn, vài quan trông cổng thành dùng như đồ trang trí mới nhận ra mã phu Vân thị chạy tới vấn an.
Đội xe Vân thị thậm chí không cắm cờ, cũng chẳng dùng bất kỳ thứ nghi trượng nào hết, hoàn toàn giống đội xe bình thường của nhà phú quý Trường An, mà đội xe như thế này ở Trường An thì thực sự không hề ít.
Vân Sơ lúc này cưỡi con ngựa mận chín, chẳng điều khiển, để mặc nó tìm đường trở về.
Khép nhẹ mắt, cổ hơi ngửa lên, Vân Sơ hít sâu một hơi như muốn dùng toàn bộ giác quan để cảm nhận hết mọi thứ xung quanh, trong lòng không có kích động, không vui vẻ, chỉ có sự bình thản mà nhẹ nhõm. Tiếng động xôn xao từ khu phố náo nhiệt, ngựa xe lóc cóc trên đường, tiếng rao hàng, tiếng cười của trẻ nhỏ, tiếng nước chảy róc rách từ con kênh lớn nhỏ bao quanh Trường An, tất nhiên thi thoảng còn có cả tiếng người vấn an chào hỏi huyện tôn trở về.