Vân Sơ uống một ngụm trà, trấn định trở lại, mắt nhìn chằm chằm Kim Nhu Như đang đắc ý tới không còn coi ai ra gì, đột nhiên trịnh trọng thi lễ:" Nhạc Lãng quận chúa ..."
Không đợi Vân Sơ nói hết, Kim Nhu Như kiêu ngạo ngẩng cao đầu:" Nhạc Lãng công chúa."
Vân Sơ không tranh cãi vì một cách xưng hô, tiếp tục nói:" Ta nghĩ khi Quách Đãi Phong đánh tới Tiêu Môn là lúc cô đang giết chóc cướp bóc trong chùa chứ gì?"
"Cô không đích được hắn, gọi Dương Cảnh đang vơ vét thành Đại Hành tới cứu viện. Nhưng Dương Cảnh bị ta ép chạy hướng khác, quỷ kế của cô không thành, cô vội vội vàng vàng chạy tới đây định lừa ta, để ta gọi Quách Đãi Phong về, cho cô lấy đi bảo vật trong chùa? Đúng không?"
Kim Nhu Như hứ một tiếng:" Ngươi biết rồi thì sao nào, cơ hội phát tài của ngươi mất rồi, tiền tài của thành Đại Hành và chùa Tiêu Môn đã thuộc về ta. Ta tới đây để cười vào mặt ngươi."