Cao Văn tuổi mới trên bốn mươi mà khóe miệng và dưới mắt đầy những nếp nhăn, khiến người ta cảm giác ông ta mệt mỏi và thương cảm lạ thường. Ông có một chiếc mũi thẳng cao, gương mặt thon dài thanh tú, da dẻ mịn màng rõ ràng là người quen hưởng vinh hoa phú quý. Thất bại chóng vánh hai lần liên tiếp, ông ta không còn chút ý chí phản kháng nào nữa.
Có điều ông ta là người có thể diện, tất nhiên là không lập tức cúi đầu quy thuận, uyển chuyển biểu đạt:" Mỗ tài chí tầm thường, nay liên tiếp thất bại, lòng tàn ý lạnh, chỉ muốn sống cuộc đời nhàn vân dã hạc, canh độc truyền gia."
Vân Sơ lại khuyên giải:" Sứ quân tài đức như thế, lại mai một chốn hoang vu, thối nát cùng cỏ cây, há chẳng phải uống phí lắm ru?"
"Nay Cao Câu Ly chiến hỏa liên miên, tiếng than khóc dậy đất, dù không nghĩ cho bản thân, cũng nên nghĩ cho con cháu, mưu thái bình cho bách tính chứ?"
Cao Văn thái độ kiên quyết, uống hết trà xin Vân Sơ dùng xích sắt trói mình lại đưa diễu phố.