Trong sơn cốc gần Thái Sơn có không ít những con suối nhỏ, xua đi không ít cái nóng tháng tám, gia quyến quan viên trốn vào đây tránh thời tiết khó chịu, ngày phong thiện gần lắm rồi, không ai muốn đổ bệnh thời gian này, bỏ lỡ cơ hội hiếm có trong đời.
Đa phần mọi người tập trung gần cửa sơn cốc, nơi đó bằng phẳng hơn, thích hợp cắm trại, càng đi sâu vào thì càng hẹp, không những đi lên cao mà còn vượt qua những bãi đá gập ghềnh, mọi người tới đây tránh nóng thôi, không cần mạo hiểm tới chỗ chưa rõ.
Vân Sơ một mình theo những dòng suối đó đi lên, từ nhỏ chăn cừu trên núi, chuyện này chẳng làm khó được ý. Tới khi phát hiện một thác nước, nước ở đây rất trong, chảy siết, y cảm thấy suối từ lưng núi chảy xuống này không có cá. Vậy mà Lý Tích vẫn khoác áo tơi, ngồi trên tảng đá lớn, câu cá giữa dòng, làm Vân Sơ hoài nghi phán đoán của mình.
Xuống suối xem xét kỹ dòng nước, Vân Sơ khẳng định nơi này không có cá, lớn giọng hỏi Lý Tích ngồi gần dòng thác:" Anh công đang câu cá à?"
Lý Tích chẳng buồn nhìn Vân Sơ hỏi câu vô nghĩa:" Phải."