Độc Cô Mưu chẳng sợ, song kín đáo lùi lại tránh bị nước bọt của Vân Sơ phun vào mặt, sau đó mới nói:" À, thế thì trước kia quận công phải nói rõ chứ."
Vân Sơ gằn giọng:" Nói rõ thì ngươi lui à?"
"Tất nhiên là không rồi, lợi ích toàn thiên hạ không thể bị một mình Trường An độc chiếm. Đâu phải chỉ người Trường An cần ăn cơm, bách tính toàn thiên hạ cần căn cơm, không thể nào Trường An béo múp rồi, nơi khác lại gầy như que củi. Duyện Châu nghèo khó, không dễ gì có được miếng thịt trên trời rơi xuống, tất nhiên giữ chặt lấy mà ăn."
"Giám chính nói lời ấy là sai rồi, không có quy củ không có trật tự. Đợi Trường An định ra quy củ, địa phương học theo sẽ bớt nhiều công sức, đây là chuyện lợi ngàn đời, một công trình sao mà bì được."
Độc Cô Mưu cười:" Quy củ của Trường An mà xứng sao?"