Lời vừa dứt, còn chưa đợi Hứa Khinh Chu đáp lời, lão giả rít một hơi thuốc từ chiếc điếu, trong làn khói lượn lờ, lão lại nói thêm một câu:
"Có điều tiểu cô nương này, hàn độc trong người rất nặng, lão phu sống lâu như vậy cũng là lần đầu tiên thấy. Món canh Linh Ngư này không thể trị tận gốc, nhưng áp chế được tám năm mười năm thì vẫn không thành vấn đề lớn."
Mày Hứa Khinh Chu khẽ nhướng, trong lòng hơi rung động, đồng tử dần co lại, nhất thời cũng có chút thất thố.
"Tiền bối, chuyện này người cũng biết?"
Lão giả lắc lư trên ghế trúc, ra vẻ cao nhân thế ngoại.