Tiểu viện giữa núi, bóng chiều hoàng hôn, một chiếc bàn vuông, năm chiếc ghế trúc.
Một nồi canh đặc, hương cá ngào ngạt khắp núi, năm người quây quần, xoa tay chuẩn bị.
Lão ông áo tơi nhiệt tình chiêu đãi, chủ yếu là hiếu khách.
"Đừng đứng ngây ra đó, khách khí làm gì, cứ tự nhiên như ở nhà, ăn đi."
Thanh Diễn lặng lẽ lấy ra một cái chậu, trịnh trọng nói: