Nam Cung Diệp tay cầm ô giấy dầu, một mình đứng trước tượng kỳ lân cao ngang vai đến sáu trượng, ngước mắt nhìn pho tượng thần thú trong truyền thuyết đang trấn giữ quốc vận Đại Càn này.
Đến nơi trang trọng, Nam Cung Diệp đã thay bộ đạo bào hai màu đen trắng của Đan Đỉnh phái, đầu đội bạch ngọc quán, sau lưng đeo kiếm hạp màu vàng nâu, tiên khí ngời ngời.
Đứng một mình dưới màn trời, trước tượng Kỳ Lân, thêm đôi Đan Phượng Mâu sắc bén kia, trông nàng như một kiếm tiên tuyệt thế, một mình đối mặt ác thú, muốn rút kiếm xông lên Bạch Ngọc Kinh. Khí chất toàn thân tựa như hàn cốc băng xuyên, không vướng chút tình dục thế gian.
Nhưng vẻ ngoài chỉ là vẻ ngoài, tối qua xảy ra chuyện lớn như vậy, tâm hồ khó tránh khỏi có chút tạp niệm.
Tối qua sau khi đẩy Tạ Tẫn Hoan ra ngoài, Nam Cung Diệp dồn hết tâm tư vào dương độc trong cơ thể, cũng không rõ bản thân quá câu nệ giáo điều, hay là quá nóng, tắm rửa mà vẫn không quên cởi y phục.