Trời vừa hửng sáng, mấy con ngựa tốt đã từ hẻm nhỏ bên hông Lý phủ nối đuôi nhau phóng ra, đội mưa phi nhanh về phía ngoại thành, người trên lưng ngựa dáng vẻ vội vàng.
Ở con phố nhỏ vắng vẻ phía xa, Phỉ Tế Huyện úy đang ăn sáng trong quán bánh bao, ánh mắt dõi theo bóng ba người xa dần, trầm ngâm:
"Phong Châu Xích Ô Câu tốc độ bình thường, nhưng sức bền lại tốt, nơi đến hẳn là bên ngoài Kinh Triệu phủ. Đội mưa mà đi, còn mang theo cỏ ngựa, lương khô, túi nước, tay nải, xem ra muốn đi nhanh về nhanh, dọc đường không dừng lại. Kẻ dẫn đầu là Đỗ Mạc Sơn, tâm phúc của Lý Công Công..."
Dương Đại Bưu ăn mặc như một gã thô kệch, ngồi đối diện ngấu nghiến, bên cạnh đã đặt ba lồng bánh bao, nghe tiếng cũng liếc mắt nhìn theo:
"Tế Bi hòa thượng, ngươi sáng sớm nhìn chằm chằm Lý phủ làm gì?"