"Bần đạo pháp hiệu Sừ Hòa, xuất thân từ Thái Sơ Cung Kiến Mộc Điện, cùng sư công Phần Hải lão tặc của ngươi có chút ân oán." Đạo sĩ cười híp mắt giới thiệu bản thân, nụ cười này khiến mắt lão gần như không thấy đâu nữa.
Vệ Uyên vội vàng hành lễ: "Vãn bối bái kiến Sừ Hòa chân nhân."
Vệ Uyên lễ số chu toàn, giọng nói thành khẩn, thần thái trang nghiêm, toàn thân từ trên xuống dưới không dám có chút sơ hở nào.
Chưa nói đến việc có thể có ân oán với Phần Hải chân nhân mà vẫn sống nhăn răng, đi khắp nơi rêu rao thì chắc chắn phải có bản lĩnh không tầm thường. Chỉ riêng ba chữ "Kiến Mộc Điện" đã có sức hấp dẫn lớn lao, giống như Thiên Công Điện, khiến Vệ Uyên tâm tâm niệm niệm đã lâu. Giờ chân nhân đang ở ngay trước mặt, nói gì thì nói cũng không thể bỏ qua... à không, là không thể đắc tội được.
Vệ Uyên bề ngoài tỏ ra vô cùng cung kính, nhưng trong lòng lại thầm lẩm bẩm, có ân oán với Phần Hải, không biết lão đạo sĩ này ngày đó bị đánh thê thảm đến mức nào, chỉ mong lão đừng trút giận lên người hậu bối như mình. Nếu chỉ bị đánh một trận thì còn chịu được, chỉ sợ lão nổi giận rồi phất tay áo bỏ đi thì gay go.