Lão đạo sĩ thỉnh thoảng lại đứng dậy nhìn lên vòm trời, xem xét hướng đi của địa mạch xung quanh và phương hướng gió thổi tới, cũng có lúc lại đào một cục đất lên xem xét tỉ mỉ, thậm chí còn lấy một ít bỏ vào miệng nếm thử.
Hai khắc đồng hồ trôi qua, Sừ Hòa Chân nhân vẫn mải mê bận rộn, dường như đã quên mất Vệ Uyên. Vệ Uyên cũng không sốt ruột, cứ kiên nhẫn chờ đợi như vậy. Lúc này, bên cạnh lại có người lên tiếng: "Vệ sư điệt, bọn ta có thể cùng sư phụ vào xem không?"
Vệ Uyên quay người nhìn lại, thấy bốn vị tu sĩ, người mặc đạo bào, kẻ vận tục phục, đang đứng bên cạnh. Đạo lực trên người bọn họ đều có vài phần tương tự Sừ Hòa Chân nhân, hẳn là xuất thân cùng một nguồn.
Vệ Uyên mỉm cười nói: "Các sư thúc cứ tự nhiên."
Bốn người kia lập tức xông vào ruộng, chỉ có vị nhỏ tuổi nhất còn nhớ lễ nghi, hướng Vệ Uyên hành lễ.