Lâm Lập khi ăn một mình cũng thích xem mấy video giải trí cho bữa ăn thêm ngon miệng, nhưng không cố chấp như Đinh Tư Hàm.
Hơn nữa, đối với Lâm Lập, video giải trí lúc ăn cơm cũng giống như chiếc tivi bật lên trong đêm Giao thừa, chỉ đơn thuần góp thêm chút âm thanh cho đỡ tĩnh lặng, chứ hắn chưa chắc đã thực sự nhìn vào.
Nói thẳng ra, nếu ăn nhanh thì chưa tới mười phút, đang ăn sự chú ý có thể lại dồn vào món ăn, như Đinh Tư Hàm thế này, thời gian xem có khi còn không bằng thời gian bỏ ra để tìm kiếm.
“Lớp trưởng, vậy ta đi chơi trước đây? Lát nữa gặp lại.” Thấy Đinh Tư Hàm còn chưa động đũa, Lâm Lập nói.
“Được.”