TRUYỆN FULL

[Dịch] Võng Du Chi Võ Lâm Bá Đồ

Chương 226: Đại chiến Tương Dương 4

Dịch: Athox

Biên tập: Athox

۩ ۩ ۞ ۩ ۩

"Hạ lưu!” Vụ Lý Hoa hung dữ mắng.

"Đầu óc ngươi rất không trong sáng.” Pháo Thiên Minh bực mình, tên bắn như không cần tiền. Phải biết, nếu không có hậu cần tiếp tế thì mỗi kỵ binh chỉ mang theo được 100 mũi tên.

Hai phút sau, tiếng dây cung rốt cuộc cũng ngừng. Đệ tử Võ Đang ló đầu ra nhìn, vừa nhìn trong lòng lạnh mất một nửa. Cái hố phía trước đã bị lấp bằng. Nguyên do rất đơn giản, ai cũng không muốn đào hố, chứ đừng nói đến chuyện chuyên chở đất đá. Kết quả, mấy trăm tên địch nhào đẩy đất một cái là cái hố biến mất, tệ hơn nữa là năm vạn kỵ binh đã phi ngang qua không chừa lại một sợi tóc. Ở lại đối đầu với mình vẫn là hai vạn kỵ binh và một ít bộ binh. Từng tên cầm cung trong tay, bao vây hai ngọn núi. Xa xa là bụi vàng cuồn cuộn, binh mã như nước vỡ bờ ào ào kéo đến.

"Báo cáo Tinh Ảnh, năm vạn đến bảy vạn đại quân phe địch đã bị uy phong của Võ Đang ta dọa chạy tan tác. Quân ta chỉ tổn thất mười người.”

"Rất tốt!”

"Võ Đang dám nói dối báo cáo quân tình! Ta lại còn tin lời chúng nữa, ta là thằng ngu đần!” Người phụ trách Nga Mi ở trấn 31 Lý đang nổi cơn thịnh nộ: "Mau rút lui lên núi! Trên núi ném bình chất cháy xuốngt rợ giúp!”

Nhưng đã quá muộn, năm vạn kỵ binh đã ập tới như gió. Cách một trăm thước, mưa tên đã rít lên như đàn châu chấu. Lập tức bắn chết gần ngàn người. Tiếp đó, kỵ binh xung phong một cái, hàng phòng ngự được Nga Mi vội vã dựng lên trên đường lập tức tan tành.

Tên tiểu binh phe địch ít nhất cũng đạt trung cấp cấp một võ công trên ngựa, lại thêm lực xung kích của ngựa. Chúng áp dụng chiến thuật liều chết đổi mạng. Nga Mi ở trấn 31 Lý có gần vạn đệ tử, may mắn sống sót được một phần ba, còn lại đều bỏ mạng. Cũng không thể trách ai, lỗi tại chỉ huy sai lầm chiến thuật.

Ban đầu bày cự lộc mã đón đánh phía trước, rồi kết hợp thành trận Thiên Địa Đồng Thọ. Định một trọng thương đổi một chết rồi rút lui lên núi.

Nào ngờ bị tập kích do tin tình báo sai lệch. Sức tàn sát của kỵ binh cung nỏ phe địch còn lớn hơn tưởng tượng. Cự lộc mã tuy uy lực cũng kém, Bách phu trưởng đi trước chém một nhát là thành đống gỗ. Đương nhiên chất lượng người chơi sản xuất cũng ảnh hưởng rất lớn. Gỗ hình chữ X còn không vót nhọn.

Đại quân ngựa tiếp tục kéo qua. Cho đến trấn 51 Lý cuối cùng cũng dừng bước. Ở đây có một khúc xương khó nhằn. Trước hết là địa hình nơi đây, tuy là đồng trống nhưng lại là vùng đất lầy. Ngựa dễ trượt chân. Mà đối diện có gần mười vạn quân Tống chủ lực - Cái Bang. Cái Bang dựng trên mặt đất lầy lội hơn tám mươi Đả Cẩu đại trận, mỗi trận một trăm linh tám người. Phích Lịch là chỉ huy tối cao ở đây.

Quân Mông Cổ cũng dừng bước gần vùng đất lầy. Dựng hàng rào, bố trí cung thủ canh phòng. Trong tình thế lực lượng tương đương, rõ ràng bộ binh không thể đánh bại Cái Bang, sơ suất một chút thôi bị đánh úp thì thiệt hơn được. Một tiếng sau, trong rào dâng lên một lá cờ - Bác Nhĩ Hốt, vị tướng quân thứ tư đã đến.

"Thật là nhàm chán!” Vụ Lý Hoa than thở, năm ngàn quân Võ Đang bị vây trên hai ngọn núi, quân địch gấp mười lần. Tạm thời địch chỉ cầm cung bắn tên canh chừng, mặc dù thỉnh thoảng trên núi lăn đá xuống khiến chúng chịu thương vong, nhưng bổ sung thì vô cùng dễ dàng.

"Vậy chúng ta chơi bài đi!" Pháo Thiên Minh quay đầu lại hỏi: "Ai ra góp hai chân chơi tiến lên nào."

Đúng lúc ấy, dưới chân núi một người mặc giáp vàng xuống ngựa hô to: "Hỡi huynh đệ Võ Đang, các ngươi đã bị vây hãm. Hạ vũ khí đầu hàng, ta đảm bảo các ngươi không rớt cấp."

"Ngươi là ai?" Pháo Thiên Minh nhô đầu hỏi.

"Ta chính là tướng quân thứ năm Oa Khoát Đài. Hạ binh khí đầu hàng, ta đảm bảo các ngươi không rớt cấp. Hơn nữa nếu nguyện quy thuận quân ta, cứ giết một tên Tống quân sẽ được 10 điểm công huân."

"Ông đây nhịn đã lâu rồi." Võ Đang A bên cạnh Pháo Thiên Minh nghiến răng nói khẽ, vòng tay quanh sợi dây thừng giấu kín. Bọn kia trợn mắt há mồm, không ngờ còn giữ được một sợi.

"Không nghe rõ, ngươi lại gần đây." Đám đệ tử Võ Đang cùng hô. Pháo Thiên Minh đã tuốt kiếm, Vụ Lý Hoa cũng xoa tay sấn sổ. Tinh thần đoạt quái cực cao.

Oa Khoát Đài cười bước tới hai bước hỏi: "Ở đây phải không?" Bỗng đá văng dây thừng chôn dưới đất, giật mạnh một cái. Võ Đang A như viên đạn bị kéo đi.

Pháo Thiên Minh thở dài: "Kẻ câu cá bị cá câu đi. Nội công hắn ít nhất cũng đạt tuyệt học cấp 1." Pháo Thiên Minh kiềm chế quyết định ném phi đao, cự ly gần ba trăm thước, võ công có tốt đến mấy, cơ bản cũng không trúng được. Vô duyên vô cớ phải xài một lần Du Nhận Hữu Dư, không đáng.

۩ ۩ ۞ ۩ ۩