TRUYỆN FULL

[Dịch] Võng Du Chi Võ Lâm Bá Đồ

Chương 227: Đại chiến Tương Dương 5

Dịch: Athox

Biên tập: Athox

۩ ۩ ۞ ۩ ۩

"Có gan lên đây giết gia gia!" Đám đệ tử Võ Đang bắt đầu chửi rủa. Oa Khoát Đài không tiếp lời, tự cưỡi ngựa tiến lên. Đến trấn 21 Lý thì dừng, trong trấn cắm cờ viết ba chữ: Oa Khoát Đài.

Pháo Thiên Minh gọi điện thoại cho Tinh Ảnh: "Đang làm gì đó?"

"Đang luận bàn với đại sư huynh Nga Mi Tử Phi Tử.” Rõ ràng Tinh Ảnh chiếm thượng phong: "Có chuyện gì vậy?”

"Tướng quân đường thứ năm treo cờ ở trấn 21 Lý. Binh mã chung quanh chắc khoảng mười vạn. Ước tính hôm nay sẽ nghỉ ngơi tại đây. Có nên tổ chức đánh cắp hắn đêm nay không?”

"Cướp trại? Chắc chúng không chuẩn bị kỹ lưỡng. Vạn nhất ... không phải là tự sát sao?”

"Hế hế, yên tâm đi, chúng theo đường chính, ta đi đường ngầm. Đồ đạc chúng ta vẫn còn nguyên. Lại nữa, bây giờ mới ra năm mươi vạn quân, nếu đại quân đến, lục soát khắp nơi thì chúng ta chỉ có thể bị vây chết. Thà liều một phen.”

"Được! Nếu thất bại thì phá vòng vây đến thảo nguyên theo hướng trấn 10 Lý. Ban đêm kỵ binh khó di chuyển, ít ra cũng chạy thoát được một số. Chúng ta lên kế hoạch trước đã...”

Tục ngữ nói: Trăng tắt gió lớn đêm giết người, mây cuồn mưa phủ kêu mẹ cha. Pháo Thiên Minh dẫn Vụ Lý Hoa mở đường đi trước, từ giữa sườn núi trườn xuống. Lính canh vây quanh núi mỗi tay cầm một đuốc, chiếu sáng con đường từ cửa núi đến trấn 21 Lý rực rỡ như ban ngày.

"Xác nhận chỗ rẽ này chỉ có một Thiên phu trưởng và khoảng trăm người.” Vụ Lý Hoa báo tin cho Pháo Thiên Minh.

Pháo Thiên Minh gật đầu bò qua. Trước bụi cây là cả trăm binh lính cùng Thiên phu trưởng kia. Pháo Thiên Minh hít sâu đè nén căng thẳng, đeo mặt nạ có tên Oa Khoát Đài rồi đột ngột bước ra hỏi: "Khẩu lệnh?”

Thiên phu trưởng sững sờ, tướng quân cbhui ra từ bụi cỏ? Còn hỏi khẩu lệnh? "Khẩu lệnh gì? Ngươi...”

"Không biết khẩu lệnh? Người đâu! Chém chết!” Trong bụi cổ nhô ra một Vạn phu trưởng, đi tới tát chết Thiên phu trưởng đang ngẩn ngơ. Pháo Thiên Minh đau xót, điểm tích lũy thành của người khác rồi.

"Tất cả đến đây cho ta.” Khoảng trăm lính nhìn nhau vài cái, dưới sự dẫn dắt của một Bách phu trưởng, tất cả chạy tới tập hợp. "Ta hỏi các ngươi, biết ta là ai không?”

"Bẩm tướng quân, ngài là ngũ tướng quân của Mông Cổ chúng ta, chúng ta sẽ tuyệt đối tuân lệnh ngài.”

"Tốt lắm! Vậy ta hỏi các ngươi có nghe nói tới chuyện mặt nạ chưa?”

Một Bách phu trưởng bước ra nói: "Bẩm tướng quân, việc mặt nạ là bí mật quân sự cấp 1, cỡ Thiên phu trưởng.”

"Rất tốt, bây giờ tất cả đi theo ta tới chỗ này.” Pháo Thiên Minh đi tới trước bụi cây thì dừng lại: "Đứng tản ra một chút... các ngươi cũng không biết khẩu lệnh phải không?” Đám lính gật đầu.

"Vậy thì tốt, chém hết.” Vừa dứt lời, bụi cây nhảy ra hàng ngàn người, công kích từ trên cao xuống, chớp mắt đã tiêu diệt sạch sẽ trăm lính. Pháo Thiên Minh lau mồ hôi nói: "Nguy hiểm thật, không ngờ nơi hẻo lánh này còn giữ lại Thiên phu trưởng. Hóa ra là máy kiểm tra tiền giả. May mà dọa được hắn trước.”

"Lời ngươi nói hoàn toàn không liên quan tới quân đội triều Nguyên, người ta còn chưa kịp phản ứng. Bây giờ phải làm sao?” Vụ Lý Hoa hớn hở đoạt được Thiên phu trưởng.

"Từ đây đến trấn 21 Lý còn một dặm đường. Lừa từng bước như vậy là không được. Hơn nữa ta chỉ có bốn cái mặt nạ, chia hai người chỉ duy trì được hai mươi phút. Vậy nên trực tiếp xông lên là xong. Chỉ cần chúng không dùng chiến mã, chúng ta một đấu mười vẫn có phần thắng.”

"Hừ, tưởng ngươi với Tinh Ảnh nói chuyện nửa tiếng đồng hồ sẽ lên được kế hoạch tốt chứ.”

Pháo Thiên Minh không để ý Vụ Lý Hoa khinh thường, nói trong kênh môn phái: "Các huynh đệ chuẩn bị xông lên. Khẩu hiệu của chúng ta là: chết sớm siêu thoát.”

"Ta xé cái miệng quạ đen của ngươi.” Tinh Ảnh gầm lên trong kênh. Đám người này mà chết hết, cho dù Tương Dương giữ được thì phần thưởng của hắn về cơ bản cũng chỉ là rác rưởi. "Mọi người phải phá vây về phía trấn 51 Lý, bên đó đang đánh đêm. Cái Bang chắc chắn nắm chắc thắng lợi. Anh Hùng môn đang tích lực xung phong.”

"Ơ? Không phải ngươi nói đột phá ra ngoài về thảo nguyên mà đánh du kích à? Thay đổi kế hoạch là vì lý do gì?”

"...Không có lý do. Ta ước tính bọn chúng ít nhất cũng thông minh hơn chúng ta một chút. Cho nên mới nghĩ ngược lại. Để chúng không nhận ra đường tẩu thoát dâm đãng của ta.” Tinh Ảnh bổ sung: "Nhớ kỹ sinh mệnh đặt lên hàng đầu. Thật sự không được thì tản ra trốn vào núi, đợi cả nước giải phóng xong hay bị giải phóng xong rồi hãy ra.”

"Nhưng nếu chúng nghĩ ra chúng ta sẽ nghĩ ngược lại thì sao?” Vụ Lý Hoa vừa hỏi trên kênh thì bị Pháo Thiên Minh cốc đầu.

"Nghĩ tới nghĩ lui như vậy nghĩ tới ngày mai cũng không ra. Huynh đệ xông lên! Chết sớm còn luyện cấp!” Trong trấn đã có tiếng ngựa hí. Mọi người tăng tốc, không thể để chúng cưỡi ngựa trước được.

۩ ۩ ۞ ۩ ۩