Dịch: Athox
Biên tập: Athox
۩ ۩ ۞ ۩ ۩
Chiêu thức của Diệt Tuyệt hoàn toàn dựa vào binh khí và nội lực phát ra kiếm khí, lực lượng tuy không yếu nhưng so với BOSS đỉnh cấp vẫn còn kém xa. Nhưng với loại BOSS lang thang ngoài rìa như Vi Nhất Tiếu thì uy lực đã như trời long đất lở. Vi Nhất Tiếu cũng là loại lão luyện trải trăm trận, thấy tình thế không ổn, tay vẫn tiếp tục mò tới, nhưng không phải điểm huyệt Tĩnh Huyền mà là kéo người cô lại. Chỉ nghe tiếng da thịt bị xé nát, Tĩnh Huyền thét lên rồi tan thành nhiều mảnh bị làm mờ, chắc là xẻ thành vài khối. Vi Nhất Tiếu cũng không khá hơn là bao, dù không bị phân thây nhưng có hàng chục vết thương sâu hoắm trên người. Vết thương nặng nhất là cánh tay trái kéo Tĩnh Huyền, bị kiếm khí chặt đứt cổ tay.
"Vi Nhất Tiếu, hôm nay ngươi cũng đến lúc gặp quả báo." Diệt Tuyệt từng bước đi tới, ánh mắt đầy phấn khích như mèo bắt được chuột.
"Ả trọc gian ác, hi sinh cả đồ đệ của mình, ngươi có còn là người không hay không?"
"Chỉ cần diệt sạch lũ Ma Giáo các ngươi, dù là bộ da bọc xương của lão ni này cũng có gì đáng tiếc?" (Trong nguyên tác, Diệt Tuyệt rất bao che khuyết điểm của đệ tử, nhưng vừa dính đến Ma Giáo tức Minh giáo, mạng sống của đệ tử cũng như mây khói. Đệ tử yêu quý nhất không chịu giết Dương Tiêu theo lệnh là bị một chưởng đánh chết.)
Mặc dù Pháo Thiên Minh biết đây là trò chơi, nhưng thấy vẻ mặt hung tợn của Diệt Tuyệt, lòng bàn tay vẫn đổ mồ hôi lạnh. Chỉ có thù hận lớn lao mới sinh ra oán khí như vậy. Y cũng hiểu tại sao nhiệm vụ này được xếp sau Tam Không, và tại sao hệ thống lại an tâm để nhân vật không mạnh lắm cầm thần binh đi loanh quanh. Thanh kiếm này thật sự quá cường hãn. (Trong nguyên tác, chưa rút khỏi vỏ Ỷ Thiên kiếm đã chém đứt cây gậy chống San Hô Kim của Tử Sam Long Vương. Đây vốn là bảo vật hải ngoại, từng phá vỡ nhiều thanh kiếm chất lượng tốt... không hiểu sao sau lại biến thành vô dụng. Thanh kiếm này cường hãn đến mức có thể phá vỡ cân bằng trò chơi hoàn toàn. Đừng nói Diệp Cô Thành có thanh bảo kiếm này, ngay cả Pháo Thiên Minh có nó cũng dám chọc ghẹo Tam Không, Tam Độ.
Pháo Thiên Minh thở dài: Cho dù phải đơn đấu với lão già họ Trương kia, ta cũng phải có được thanh thần binh này.
Pháo Thiên Minh cách đó hơn mười trượng, thấy Diệt Tuyệt có ý giết Vi Nhất Tiếu bèn huýt gió một tiếng nhảy lên tường. Bây giờ Vi Nhất Tiếu chưa thể chết được, nếu mất chân thì Pháo Thiên Minh cũng sẽ không quan tâm, nhưng năng lực cơ bản của hắn còn tốt nên vẫn phải cứu. Dù sao một tờ giấy vệ sinh cũng có giá trị riêng.
Nghe thấy động tĩnh, Diệt Tuyệt quay lại, Vi Nhất Tiếu đã là rùa đen trong hũ, chạy chẳng thoát: "Đệ tử Võ Đang, Thanh Mai Chử Trà à?"
Pháo Thiên Minh lắc đầu: Muốn lừa ta lên tiếng ư.
"Vậy đừng trách lão ni tàn nhẫn." Nói xong, Diệt Tuyệt xông thẳng tới vài bước, kiếm chém xuống, Tam Thánh Hoa trảm phát ra. Trong nháy mắt ấy, Pháo Thiên Minh giơ tay lên, bổ sung đầy đủ nội lực, thân thể mau lẹ tránh né được kiếm khí. Y phán đoán chính xác Diệt Tuyệt không còn khoan nhượng, tuy chiêu thức oai hùng nhưng không hề phòng thủ, phi đao cắm vững vàng vào mắt trái lão ni cô.
Diệt Tuyệt kêu thảm một tiếng, nhưng vẫn rất dũng mãnh, trực tiếp nhổ phi đao ra, mắt phải trừng trừng nhìn chằm chằm Pháo Thiên Minh. Pháo Thiên Minh lật tay, trong tay đã cầm một phi đao khác. Để có được Ỷ Thiên kiếm, y liều mạng cá lưới rách, dùng mạng đổi lấy đôi mắt của Diệt Tuyệt. Tinh Ảnh và Kiếm Cầm xử lý một Diệt Tuyệt đã mù cả hai mắt, vẫn còn khả năng rất lớn.
Pháo Thiên Minh nhìn chằm chằm Diệt Tuyệt, chờ đợi lão ni cô này tung chiêu tiếp theo, trọng thương gấp ba thương tổn sẽ cướp đi nửa mạng Diệt Tuyệt. Dĩ nhiên mạng nhỏ của y cũng sẽ kết thúc. Trong khi Tinh Ảnh và Kiếm Cầm chuẩn bị bên cạnh, thề phải hạ gục Diệt Tuyệt ngay tại chỗ.
Đúng lúc này, một tiếng thở dài nữ tử vang lên, không biết ra sao một ni cô để tóc tu hành gần bốn mươi tuổi lại có thể xuất hiện giữa hai người. Tuy mặc một thân áo trắng nhưng vẫn không che giấu được vẻ thanh nhã tú lệ của cô, xinh đẹp tới động lòng người. Cô chậm rãi mở miệng nói: "Diệt Tuyệt, ta đã theo ngươi ba ngày, người xuất gia, lòng cừu hận sao có thể nặng vậy?"
"Này! Ngươi là ai?" Pháo Thiên Minh không nhịn được mở miệng hỏi, đồ đã sắp tới tay, đừng có luộc chín rồi còn bay đi.
Chỉ thấy Diệt Tuyệt cung kính quỳ lạy nói: "Bái kiến sư phụ, sao lão nhân gia ngài lại tới đây?"
"Tính tình của ngươi khiến ta quá không yên tâm, đừng nói là Cô Hồng Tử tự sát, cho dù là Minh Giáo giết, ngươi cũng giết chóc quá nặng. Hơn nữa coi đệ tử của mình như không có gì, ngươi khiến ta rất thất vọng."
"Mẹ kiếp! Nha đầu ngươi là ai?" Pháo Thiên Minh rất tức giận.
"Ta?" Cô gái quay đầu lại, giọng điệu tinh nghịch nói với Pháo Thiên Minh: "Ta là con gái của bằng hữu ngươi, ngươi đoán xem ta là ai?"
۩ ۩ ۞ ۩ ۩