Dịch: Athox
Biên tập: Athox
۩ ۩ ۞ ۩ ۩
"Đúng vậy." Vi Nhất Tiếu rất thành khẩn thừa nhận bản thân kém Diệt Tuyệt: "Nhưng mục tiêu của ta là chiếm đoạt Ỷ Thiên kiếm. Nếu như lão ni cô không có Ỷ Thiên kiếm làm chỗ dựa, tuy võ công vẫn cao hơn ta, nhưng muốn lên Quang Minh Đỉnh thì phải tự ước lượng sức mình. Than ôi! Thanh kiếm ấy quá đáng sợ, chẳng hạn như ngươi, chỉ cần vận năm thành nội lực là có thể dùng kiếm khí chém đứt cây cối bằng hai người ôm.”
"Vậy ý của ngươi là mục đích của chúng ta giống nhau phải không?"
"Ngươi có thể cam đoan sẽ không tham gia trận chiến trên Quang Minh Đỉnh sau này không?"
"Ta là đệ tử của danh môn, ta dùng danh dự Tổ sư gia thề, nếu ta cầm Ỷ Thiên kiếm đến Quang Minh Đỉnh giết đệ tử Minh Giáo, ta sẽ bị trục xuất khỏi môn phái. Như vậy đã được chưa?"
"Ừm! Nói như vậy thì quả thật cũng được, kế hoạch của ta là..."
Kỳ thực kế hoạch của Vi Nhất Tiếu rất đơn giản, đó là lợi dụng ưu thế về khinh công để ẩn nấp, ám sát các đệ tử xung quanh Diệt Tuyệt sư thái. Khi Diệt Tuyệt tâm thần bất an, trong lòng đại loạn thì tìm cơ hội đoạt lấy thanh kiếm. Vốn dĩ giữa các NPC sẽ không tự tàn sát lẫn nhau, ví dụ Diệt Tuyệt thực chất chỉ là người phát nhiệm vụ ở Nga Mi mà thôi. Nhưng tính cách của người này lạnh lùng cực đoan, có thù hận sâu sắc với Minh Giáo. Hơn nữa lại kiêu ngạo, không để một Hộ Pháp trong mắt. Vì thế mà tự ý ra tay diệt trừ yêu ma. Ban đầu còn định xem tình hình rồi hẵng nói, nhưng sau cái chết của đệ tử đầu tiên, Diệt Tuyệt hoàn toàn căm thù với Vi Nhất Tiếu. Tĩnh Hư đã là đệ tử thứ ba bị Vi Nhất Tiếu giết.
Pháo Thiên Minh không mắc mưu của Vi Nhất Tiếu, thay bộ trang phục thư sinh, rồi che mặt cầm phi đao. Y tin tưởng chỉ dựa về khinh công, Diệt Tuyệt tuyệt đối không thể khẳng định y là người Võ Đang.
Tinh Ảnh và Kiếm Cầm vẫn bám theo Diệt Tuyệt đang bực tức ở vùng lân cận làng, lâu lâu mới nói chuyện một câu. Hai người thỉnh thoảng liếc nhìn Ỷ Thiên kiếm, nhưng khiến họ thất vọng là Diệt Tuyệt không còn bọc kiếm lại nữa, mà cầm trực tiếp trên tay, có thể rút ra bất cứ lúc nào.
Lần này, số đệ tử gọi tới bổ sung có Đinh Mẫn Quân, cộng thêm Tĩnh Huyền lúc trước không chết, ai nấy nơm nớp lo sợ đi theo sau lưng Diệt Tuyệt.
"Tinh Ảnh, dẫn bọn họ trở về làng, cẩn thận canh chừng Ỷ Thiên kiếm, có cơ hội thì tay ngay. Pháo Thiên Minh và Vi Nhất Tiếu đã mai phục sẵn rồi." Kế hoạch của Vi Nhất Tiếu bị Pháo Thiên Minh sửa lại một chút, biến thành một âm mưu giương đông kích tây một lần giết hai tên đệ tử.
Diệt Tuyệt bị lừa về tiểu thôn, Tinh Ảnh lấy lý do đơn giản là trở về xem Vi Nhất Tiếu có để lại dấu vết gì không. Năm người vào thôn, Diệt Tuyệt vẫn rất cảnh giác, hẳn là vài ngày qua đã bị quấy rối quá đỗi. Thấy đồ đệ ngã gục từng người, Diệt Tuyệt rõ ràng biết đó là để rối loạn tâm thần mình, nhưng lão nhìn cô này vốn không ưa nói chuyện với người thường, bên cạnh không có đồ đệ làm việc vặt thật khó chịu. Hơn nữa, chưa hẳn đã không có ý tung mồi câu.
Sau khi quét mắt nhìn khắp tiểu thôn yên tĩnh, Diệt Tuyệt nói: "Tĩnh Huyền, hỏi xem có ai thấy Vi Nhất Tiếu quay lại không." Rồi tay sờ lên chuôi Ỷ Thiên kiếm, liếc nhìn Tinh Ảnh như cười như không.
Tĩnh Huyền vâng lời, đi về phía cửa hàng tạp hóa. Vừa tới gần cửa hàng, một bóng xanh từ bên tường lướt ra, tay với tới Tĩnh Huyền. Bấy giờ chỉ nghe tiếng long ngâm, Diệt Tuyệt cách đó mười trượng rút kiếm ra khỏi vỏ, chém thẳng xuống, một luồng kiếm khí sắc bén vô hình bay thẳng tới Tĩnh Huyền. Lão ni cô tính toán khoảnh khắc Vi Nhất Tiếu dừng lại điểm huyệt, quả quyết chém cả hắn lẫn đồ đệ của mình dưới lưỡi kiếm. Sát khí như thế thật hiếm thấy ở nhân gian.
Ngoài Diệt Tuyệt, tất cả đều kinh ngạc. Pháo Thiên Minh ở bên kia vách tường sờ ngực mình, may mà Tĩnh Huyền không đi bên mình. Y từng nghĩ Diệt Tuyệt có thể lợi dụng khoảnh khắc ngừng lại ngắn ngủi ấy để tiêu diệt Vi Nhất Tiếu, nhưng không ngờ lão ni này giết cả đồ đệ.
Ỷ Thiên kiếm quả nhiên là Ỷ Thiên kiếm, có thể gọi là Thượng cổ Thần binh. Chiêu thức này tích tụ công lực và oán khí nhiều năm của Diệt Tuyệt, kiếm khí cuốn theo cát bụi trên mặt đất. Giống như bản thu nhỏ của "Thiên Ngoại Phi Tiên" mà Pháo Thiên Minh từng thấy ở Hồ Châu, tuy chất lượng và số lượng có chênh lệch không nhỏ so với bản gốc. Diệp Cô Thành là người đi cùng kiếm, khinh công, nội công, kiếm pháp kết hợp tới mức tuyệt đỉnh. Trượt nhanh hàng chục trượng, trong vòng ba trượng cả người lẫn vật đều bị nghiền nát.
۩ ۩ ۞ ۩ ۩