TRUYỆN FULL

[Dịch] Võng Du Chi Võ Lâm Bá Đồ

Chương 165: Tứ Đại Danh Bổ gặp Hiệp Khách 3

Dịch: Athox

Biên tập: Athox

۩ ۩ ۞ ۩ ۩

Lúc này Thạch Phá Thiên bỗng nhiên hăng hái hẳn lên, liếc nhìn xung quanh một hồi rồi nói nhỏ: "Bây giờ A Tú đang ở trong phòng riêng. Các trưởng bối trong phái đang họp hành, đây là thời cơ tốt, các ngươi đi theo ta."

Hai người đi theo Thạch Phá Thiên tới hậu viện, lẻn vào gần một hàng phòng sau sát vực thẳm. Khi tiếp cận một gian phòng tinh xảo, Thạch Phá Thiên đứng thẳng dẫn hai người đi tới. Hai cô hầu gái thấy Thạch Phá Thiên liền chắp tay ngăn cản: "Thạch công tử, đệ tử môn phái không được vào nội viện. Xin công tử quay về."

Thạch Phá Thiên cười khẩy rút đao chém, có thể thấy đao pháp cực kỳ tệ hại, nhưng hai cô hầu gái hoàn toàn không biết võ công, bị chém chết ngay tại chỗ. Thạch Phá Thiên ra lệnh: "Ném xác chúng qua một bên, nếu có ai đến thì báo cho ta biết. Hê hê, A Tú, ta tới đây rồi đấy!" Trong ánh mắt cầu xin của Vô Song Ngư, Pháo Thiên Minh nén xuống cơn thịnh nộ giết người, cùng kéo một thi thể ném xuống giếng bên cạnh. Dù là trò chơi, nhưng xác chết vẫn hơi rùng rợn, giống như đang ngủ say. Xử lý xong, hai người vừa tới gần căn phòng nhỏ, đã nghe thấy tiếng xé rách quần áo bên trong.

Pháo Thiên Minh dùng ngón tay ướt mở một lỗ nhỏ, nhìn vào bên trong, máu nóng sôi trào.

Chỉ thấy một NPC cực kỳ xinh đẹp, chắc chắn là A Tú, tay chân bị trói chặt, miệng nhét vải rách. Áo đã bị xé nát, mặc dù có che chắn nhưng cảnh tượng mờ ảo lại càng khiến trí tưởng tượng phát huy. Giống như một đám nữ nhân trần truồng trước mặt, có thể kích động, có thể mất khống chế, nhưng luôn thiếu chút cảm xúc. Che đậy mà lại gợi dục, muốn che giấu mà càng mê hoặc. Nét quyến rũ hoang dại lại mang màu sắc bí ẩn là khiến nam giới phấn khích nhất.

Vì thế các bằng hữu nữ chú ý, tuyệt đối đừng để nam giới nhìn trọn vẹn thân thể, chỉ cần còn chút bí ẩn, thời điểm nam giới có mới nới cũ sẽ bị kéo dài...

Pháo Thiên Minh và Vô Song Ngư đồng loạt rời cửa sổ, quay người dựa cửa thở dốc: "Tiểu Ngư, ta có cảm giác rất tội lỗi."

"Ta cũng vậy." Vô Song Ngư thở hổn hển nói khóc: "Trà, ta không đành lòng bỏ qua tuyệt học này."

"Ta hứa sẽ giúp ngươi làm lại lần nữa." Nói đoạn Pháo Thiên Minh và Vô Song Ngư đẩy cửa xông vào. Thạch Phá Thiên quay đầu ngạc nhiên nói: "Ra là các ngươi muốn chơi kiểu này..."

Chưa dứt lời, Vô Song Ngư nhét ngọn nến vào miệng hắn, chân trái dẫm mạnh gãy mắt cá chân rồi mắng: "Tuyệt học không trọn vẹn cũng là tuyệt học, mẹ nó!"

Pháo Thiên Minh đang nhìn cô gái trần truồng kia, gãi đầu nói: "Này, Tiểu Ngư, có vẻ bất tỉnh rồi."

"Cởi dây trói đi!" Vô Song Ngư vặn gãy cánh tay Thạch Phá Thiên rồi bổ sung: "Đệt mẹ, khó khăn lắm mới kiếm được tuyệt học. Ta sẽ giết chết ngươi." Nói đoạn cầm lấy phi đao của Pháo Thiên Minh nhét vào cúc hoa hắn.

Pháo Thiên Minh tiến lại gần cô gái lõa lồ kia, đột nhiên lại do dự dừng bước. Vô Song Ngư nói: "Bây giờ còn thưởng thức gì nữa."

"Chết tiệt, ta nhớ ra một cảnh phim rác rưởi. Một gã tốt bụng chạy vào phòng có xác chết. Rồi ngớ ngẩn rút dao trên xác ra xem xét kỹ càng. Rồi sát thủ thật sự cùng tình địch đem một lũ ngu xuẩn đến... Thường thì có cả bạn gãi của gã tốt bụng đó. Rồi gã người tốt tìm cơ hội trốn thoát..."

"Bạn gái của ở Tuyết Sơn phái à? Không thấy ta bắt sống thủ phạm rồi sao? Mẹ nó, muốn xem thì nói thẳng đi."

Vô Song Ngư khinh bỉ khiến Pháo Thiên Minh tức giận, tiến lại trước mặt A Tú rút phi đao cắt đứt dây trói nói: "Chậc chậc! Phải nói, chỉ có vóc dáng của NPC mới có thể hoàn hảo đến thế. Tuy hơi hở hang nhưng...”. Chưa dứt lời, bên ngoài cửa vang lên tiếng ồn ào, lập tức có hơn mười người xông vào, Pháo Thiên Minh nhìn Vô Song Ngư với ánh mắt thất vọng, cặp mắt ấy chứa đựng quá nhiều điều không thể diễn tả thành lời. Có ý giết người, có phàn nàn, có giận dữ, có bất đắc dĩ...

Đứng đầu là một ông lão tóc bạc, giận dữ chỉ vào Pháo Thiên Minh nhưng không nói được lời nào. Vô Song Ngư vội chỉ tay lên trời la lên: "Bẩm báo! Chính là thằng nhóc này định cưỡng đoạt cháu gái ngài. May mà chúng ta kịp thời đuổi tới, mới ngăn chặn được tình thế trở nên tồi tệ hơn”.

Một bà lão vội quát: "Tất cả đệ tử chờ bên ngoài cửa, canh giữ cổng chính”. Bà ta chạy đến bên cạnh A Tú, lấy chăn đắp lên người cô, đặt bàn tay lên, một luồng chân khí đưa vào. Pháo Thiên Minh và Vô Song Ngư chen chúc vào một góc chờ cơn bão tố ập tới, ông lão nhổ ngọn nến trong miệng Thạch Phá Thiên, hỏi âm trầm: "Thạch Trung Ngọc, chuyện gì đã xảy ra?”.

"Thạch Trung Ngọc?” Pháo Thiên Minh và Vô Song Ngư kinh hô, làm nhầm người rồi. Vô Song Ngư cố ý lấy bức họa ra đối chiếu, hoàn toàn giống nhau không sai một ly, không có chút sai khác nào. Hai người này đầu óc trống rỗng, Vô Song Ngư muốn thịt luôn Thạch Trung Ngọc, còn Pháo Thiên Minh thì chuẩn bị tinh thần gánh tội thay.

۩ ۩ ۞ ۩ ۩