TRUYỆN FULL

[Dịch] Võng Du Chi Võ Lâm Bá Đồ

Chương 164: Tứ Đại Danh Bổ gặp Hiệp Khách 2

Dịch: Athox

Biên tập: Athox

۩ ۩ ۞ ۩ ۩

Hai người trở lại chân vách đá, nhưng lại nhìn thấy cảnh tượng khiến người ta khó tin nhất, một con chim ưng mắt vàng kéo mất sợi dây thừng trên cây tùng... Vô Song Ngư không khỏi cười khổ liên tục.

Pháo Thiên Minh đồng cảm vỗ vai Vô Song Ngư: "Làm người, chỉ có thể dựa vào bản thân mình."

"Có thể cõng ta xuống không?" Vô Song Ngư thử hỏi.

"Ta xuống một mình còn bị thương nặng, huống hồ là cõng ngươi xuống... Đừng mơ mộng nữa. Ta đề nghị ngươi nhảy thẳng xuống đi cho xong."

Vô Song Ngư xoa tay nói: "Đó là tự sát, tính gấp đôi, hơn nữa sẽ rất đau đớn. Rất dễ để lại ám ảnh tâm lý. Trà Trà, có cách nào khác không?"

"Có!" Pháo Thiên Minh rút kiếm ra.

"Có cách nào không chết không?" Vô Song Ngư nhìn ánh mắt Pháo Thiên Minh mà khóc nức nở: "Thôi được, cho ta chết nhanh gọn đi."

"Không chỉ nhanh gọn mà còn tàn nhẫn nữa." Tay vung kiếm ra, cổ họng Vô Song Ngư bị đâm thủng.

Pháo Thiên Minh thu kiếm định nhảy xuống vách đá, bỗng thấy Tạ Yên Khách ôm một cuộn dây thừng đi ra, không khỏi hỏi: "Lão tiền bối, người đang làm gì vậy?"

"Không phải ta đang mang dây thừng ra cho các ngươi hay sao? Ồ, bằng hữu của ngươi đâu rồi?"

"Bằng hữu ta khinh công cao cường, không cần dây thừng, giờ chắc đã đến Lạc Dương rồi... He he!" Pháo Thiên Minh cười gian xảo. Việc này không thể nói với Vô Song Ngư, nếu không tên tiểu nhân tâm địa hẹp hòi kia nhất định sẽ đổ hết lỗi lầm lên đầu mình. Nhưng không nói ra thì trong lòng rất khó chịu. Cuộc đời thật lắm mâu thuẫn!

...Trấn nhỏ gần Tuyết Sơn phái.

Tuyết Sơn phái là môn phái NPC, do phong tỏa toàn núi nên tạm thời chưa có ai biết thực hư bên trong. Những người muốn theo học môn phái ẩn dật này đều bị báo: Bổn phái không thu đồ đệ ngoài. Hơn nữa nơi đây lạnh lẽo, hẻo lánh, nên trong trấn nhỏ gần đó cũng không thấy bóng dáng người chơi nào. Nhưng hôm nay Tuyết Sơn phái lại xảy ra chuyện lớn. Nguyên nhân rất đơn giản: Vô Song Ngư và Pháo Thiên Minh.

Hai người dựa vào bức tranh tìm được Thạch Phá Thiên trong nhà thổ nơi trấn nhỏ. Khi hỏi về tâm nguyện của hắn ta, câu trả lời khiến hai người suýt phát điên... Là môn đệ Tuyết Sơn phái, tâm nguyện của hắn là cưỡng hiếp cháu gái A Tú của chưởng môn.

Tin nhắn: "Vậy phải xử lý thế nào đây?"

"Ta không quan tâm, ta phải đi đây. Ngươi tự lo nhiệm vụ của mình đi."

"Đừng đi mà! Ta ghét nhất là kẻ không giữ lời. Này... nếu không chúng ta cứ giúp hắn ta lần này đi? Dù sao cũng chỉ là NPC, coi như xem phim cấp ba thôi." Ánh mắt Vô Song Ngư lóe lên vẻ gian tà.

"Không phải vấn đề đó, ngươi cần biết trò chơi này cấm dâm loạn, ngay cả hôn nhau cũng không được. Giờ lại bắt chúng ta xem phim heo, ngươi không thấy điều đó rất có vấn đề à?"

"Vấn đề gì? Ta không thấy vấn đề gì cả. Ngươi phải biết chúng ta kéo thằng nhãi này từ trong chăn của nữ nhân ra, chắc hắn ưa trò này. Mà ngươi cũng nghe thằng nhóc rồi đấy , võ công của chưởng môn chỉ ở mức BOSS bình thường thôi, một mình ta cũng không thua. "

"Không làm!" Pháo Thiên Minh nói dứt khoát, nhưng ý chí đã hơi dao động. Đàn ông ai cũng là thú vật, xem thật người diễn trực tiếp cũng bình thường. Xem JAV thường ngày cũng chẳng sao, huống hồ đây chỉ là NPC. Quan trọng nhất là Pháo Thiên Minh có ý nghĩ khác, xem có thể cứu mỹ nhân hay không, giải cứu trinh tiết của cháu gái chưởng môn. Việc này là công lao lớn biết bao. Cho dù đối phương chỉ là BOSS bình thường, nhưng biết đâu vui vẻ sẽ lật tung kho báu môn phái ra cầu xin mình nhận lấy, rồi mở ra trăm nhiệm vụ bí mật lấy được tuyệt học, còn giúp mình gian lận nữa. Pháo Thiên Minh vừa nói không làm vừa cười đồi bại, túi đồ hẹp quá, có nên mang theo vài két bia không...

Vô Song Ngư thấy vẻ mặt của Pháo Thiên Minh, cười khẩy nói: "Được rồi, chúng ta sẽ giúp ngươi cưỡng gian cô gái tên A Tú kia."

Có tấm lệnh bài thông hành của Thạch Phá Thiên, Pháo Thiên Minh và Vô Song Ngư dễ dàng lọt vào Tuyết Sơn phái dưới danh nghĩa bà con thân thích. Có thể thấy đây là một môn phái quy mô không nhỏ, điện đài lầu các xây cất chằng chịt. Phía trước là võ trường, không ít đệ tử NPC đang luyện tập ở đó. Tuy trong mắt Thạch Phá Thiên thoáng chút khinh thường, nhưng vẫn lễ phép gật đầu chào. Vô Song Ngư tò mò hỏi: "Hình như bọn họ đều rất kính trọng ngươi đấy?"

"Chúng nó không phải kính trọng ta, mà sợ cha mẹ ta. Nhưng nhắc tới Giang Nam Huyền Tố trang, ai lại không biết cha mẹ ta chính là Hắc Bạch Song Kiếm uy chấn võ lâm." Thái độ đắc ý của Thạch Phá Thiên khiến Pháo Thiên Minh và Vô Song Ngư cảm thấy rất khó chịu. Hóa ra vẫn là con ông cháu cha, trong mắt không coi ai ra gì, tính cách lại xấu xa vô cùng.

"Trà! Việc xong xuôi, ta sẽ thịt hắn, ngươi đừng ngăn cản."

"Được! Sau khi ngươi đánh ngã hắn, ta sẽ cho ngươi phi đao, ngươi phải giết chết hắn trong vòng một giờ, nếu không ta sẽ trở mặt với ngươi."

"Thỏa thuận!"

۩ ۩ ۞ ۩ ۩