TRUYỆN FULL

[Dịch] Võng Du Chi Võ Lâm Bá Đồ

Chương 163: Tứ Đại Danh Bổ gặp Hiệp Khách 1

Dịch: Athox

Biên tập: Athox

۩ ۩ ۞ ۩ ۩

Ma Thiên nhai vách đá cao vút mây xanh, chỉ có thể nhìn thấy một nửa. Hơn nữa bốn phía đều là vách đá dựng đứng, bóng loáng nhẵn thín. Chỗ có thể mượn lực lấy hơi lại không nhiều. Nhưng đó còn không phải là tệ nhất, mà tệ nhất là lời nói của Vô Song Ngư: "Ngươi phải cõng ta lên, lại không được lên một mình nếu không có tín vật, nếu không sẽ bị cao nhân trên vách đá giết chết."

Pháo Thiên Minh phủi tay bỏ đi, Vô Song Ngư vội vàng kéo lại, năn nỉ cầu khẩn: "Trà đại ca, ngươi thương xót với, đừng ghen tị ta có được tuyệt học hoàn chỉnh. Dù sao ngươi cũng có được tuyệt học không trọn vẹn Thái Cực kiếm rồi."

"Xin lỗi, hiện giờ ta là song tuyệt học, không phải không trọn vẹn." Pháo Thiên Minh vỗ vai Vô Song Ngư đang ánh mắt hừng hực dục hỏa, nói: "Cho dù là ta, có thể leo lên vách đá hay không cũng là điều khó nói, huống hồ phải cõng ngươi. Ta khuyên ngươi quên đi ý định ấy đi."

"Không được, ta ghét nhất là bỏ dở giữa chừng."

"Ta cũng vậy! Để ta xem chiều cao của vách đá còn dư bao nhiêu nữa." Túng Vân Thê của Pháo Thiên Minh dưới lực đẩy của tám thành mười nội lực, vẽ ra một vệt bóng trên vách đá, chớp mắt đã lên tới đám mây. Pháo Thiên Minh liếc nhìn một cái rồi hoàn toàn thất vọng: còn cả nửa quãng đường mới đến đỉnh núi. Mình thì có thể leo lên được, đáng tiếc là khinh công cấp cao của Vô Song Ngư chưa đạt tới cấp 100, thế thì đừng nằm mơ nữa. Pháo Thiên Minh lao xuống, giờ đây nội lực theo kịp thời đại, từ giữa không trung rơi xuống gần đất, vẫn có thể xoay người giữa không trung, hai chân hạ xuống đất. Nói với Vô Song Ngư mấy chữ: "Không đùa được đâu."

Vô Song Ngư tuyệt vọng, trong số những người quen biết, khinh công của Pháo Thiên Minh được công nhận là số một. Nếu ngay cả y cũng nói không được, vậy nhiệm vụ này ít nhất bây giờ không làm được. Vô Song Ngư thở dài: "Ài!"

"Tuy không đùa được nhưng vẫn còn cách." Ánh mắt Vô Song Ngư sáng lên, Pháo Thiên Minh cười nói: "Cách đỉnh vách đá một trăm thước có một gốc thông già. Nếu ngươi có thể tìm được sợi dây thừng dài như vậy, ta có thể giúp ngươi treo nó lên."

"Không thành vấn đề. Nếu không đủ dài ta có thể nối thêm." Vô Song Ngư hớn hở đến nỗi tay chân luống cuống. Suốt một lúc, hắn hỏi: "Trà Trà, có thể cùng ta hoàn thành chuỗi nhiệm vụ này không? Ta hứa với lần tụ tập luyện cấp kế tiếp, ta sẽ làm việc của hai người, còn huynh chỉ cần đứng bên trong phạm vi đi ngủ là được."

"Chấp nhận!"

Hai người không mấy khó khăn đã lên đến Ma Thiên nhai, Pháo Thiên Minh thở dài nói: "Người ngươi muốn tìm người, khinh công không phải tầm thường. Ngươi tìm hắn có việc gì vậy?"

"Người này tên Tạ Yên Khách, là NPC cấp trung. Từng có ba người có đại ân với hắn, sau khi võ công của hắn đại thành đã cho ba người ba chiếc Huyền Thiết Lệnh, bất kỳ ai cũng có thể dựa vào một tấm lệnh bài yêu cầu hắn làm bất kỳ việc gì, kể cả tự sát. Một tấm đã thu hồi, một tấm tung tích bặt vô âm tín, còn một tấm thì ở trong tay ta. Ta muốn hỏi thăm hắn về một NPC tên Thạch Phá Thiên, rồi hoàn thành tâm nguyện của Thạch Phá Thiên, như vậy có thể nhận được chân giải. Đó là tiến trình nhiệm vụ lần này."

"Nghe có vẻ đơn giản đấy."

"Bởi vì đơn giản nên trong lòng ta mới lo sợ, chân giải của tuyệt học đâu phải dễ nhận được như vậy. Ngươi xem, mỗi lần ngươi nhận được chân giải đều là nhờ vận may cứt chó ngóc đầu dậy. Nếu không có Diệp Cô Thành và Hoàng Dược Sư giúp đỡ gian lận, lại tình cờ đấu giá được tâm pháp, ngươi chỉ biết ôm Tiểu Vô Tướng Công không trọn vẹn khóc lóc mà thôi. Cho dù chính Tiểu Vô Tướng Công không trọn vẹn của ngươi cũng là nhờ giẫm phân chó mới có được, đúng chưa?" Vô Song Ngư ghen tỵ giận dữ không thôi. Nhưng cũng rất tò mò Pháo Thiên Minh làm thế nào có được song tuyệt học, vừa hỏi vừa bực bội. Càng bực bội càng hỏi, càng hỏi càng thêm bực bội...

Trong lúc bực bội, hai người đến trước một hang động, Vô Song Ngư đang do dự có nên gõ cánh cửa hư vô hay không, bỗng thấy hoa mắt, một lão già gầy gò xuất hiện bên cạnh cách hắn năm trượng, lạnh lùng quan sát hai người: "Các ngươi cầm Huyền Thiết Lệnh tìm lão phu, có việc gì?" Đương nhiên đây là chủ nhân nơi này Tạ Yên Khách.

Vô Song Ngư lấy Huyền Thiết Lệnh ra nói: "Tại hạ đang tìm một người tên Thạch Phá Thiên, không biết ngài có manh mối gì không?"

"Phá Thiên? Các ngươi tìm hắn có việc gì?" Nghe vậy, có vẻ Tạ Yên Khách với Thạch Phá Thiên quan hệ không tệ.

"Chúng tại hạ tới để hoàn thành tâm nguyện của người ấy."

"Vậy sao... các ngươi chờ đã." Tạ Yên Khách quay vào trong hang động, không lâu sau đưa cho Vô Song Ngư một bức họa nói: "Các ngươi có thể dựa vào bức họa này để tìm. Nghe nói gần đây hắn xuất hiện ở một thị trấn nhỏ gần Tuyết Sơn phái... Nếu các ngươi gặp hắn, bảo hắn... đến gặp ta."

"Đa tạ! Vậy chúng tại hạ xin cáo lui."

۩ ۩ ۞ ۩ ۩